当前位置:首页 > Thế giới > Truyện Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Truyện Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

2025-01-16 02:34:59 [Ngoại Hạng Anh] 来源:NEWS
Bệnh viện.

Tiết trời chuyển giao từ thu sang đông,ệnVạnNgườiGhétCậuTaNghĩThôngSuốtRồquế vân mùa đông năm nay phá lệ vừa đến sớm vừa lạnh lẽo, cây cối ngoài phòng bệnh đã không còn bao nhiêu lá, chỉ còn sót lại một vài chiếc lẻ loi trơ trọi treo lủng lẳng bên trên.

Người trong phòng bệnh đã ngồi dậy.

Quần áo bệnh nhân đã được cậu thay xuống, gấp lại chỉnh tề đặt trên giường bệnh.

Thanh niên đứng bên cạnh giường bệnh, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh.

Vì đã nằm trên giường bệnh quá lâu nên mái tóc có hơi dài mềm mại rũ xuống, lại không thể giấu được dung mạo thanh tú sạch sẽ của cậu.

Trong phòng bệnh chỉ có một mình cậu, trong tay cậu cũng chỉ có một chiếc điện thoại di động.

Y tá ló đầu vào phòng, nói với cậu: “Anh Tống, anh đã thu dọn đồ đạc xong chưa?”

Tống Vân Hồi tùy ý nhét điện thoại vào trong túi quần, nói: “Xong rồi.”

Ý cười trên mặt cậu nhàn nhạt, vì bệnh lâu vừa khỏi nên sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, nhưng nhìn qua tinh thần đã khá hơn nhiều so với lúc nằm viện.

Cậu theo lệ truyền thống chụp hình chào tạm biệt với các bác sĩ, sau khi rời đi, Tống Vân Hồi đứng ở ven đường cạnh bệnh viện, đưa mắt nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập cùng với những người bệnh được người thân đón xuất viện, vẻ mặt chẳng mảy may biến hóa.

Hôm nay cậu xuất viện, cả nhà họ Tống to lớn lại chẳng có lấy một ai đến đón cậu, cậu cũng không cảm thấy bất ngờ.

Bởi vì cậu biết, bản thân mình chỉ là một vai phụ.

Trước đó cậu đã cứu một diễn viên không may trượt chân rơi xuống hồ, kết quả vừa mới lên bờ còn chưa kịp đứng thẳng đã hôn mê bất tỉnh, nghe nói đầu còn bị đập vào một tảng đá.

Sau khi ngất đi cậu nằm mơ một giấc mơ, cậu mơ thấy thế giới này chính là một quyển tiểu thuyết, nhân vật chính là đứa con của mẹ kế cậu, cũng chính là em trai cậu, còn cậu chỉ là một nhân vật phụ, chuyên làm bia đỡ đạn để đổi lấy thành công cho vai chính.

Không được người ta đón nhận, cũng không một ai yêu thích, là một nhân vật vạn người ghét trời sinh.

Cậu là cậu chủ nhà họ Tống nhưng cũng không hẳn là thế.

Chí ít thì cậu không có tư cách khiến người nhà họ Tống huy động nhân lực tới đón cậu.

Tống Vân Hồi đeo khẩu trang lên, vẫy tay gọi một chiếc taxi.

Cậu vẫn còn chút đồ tại nhà cũ nhà họ Tống, không nhiều lắm, lần này trở về cần phải mang hết toàn bộ đi.

Nhà cũ nhà họ Tống nằm ở lưng chừng núi, phải ngồi xe gần một tiếng đồng hồ mới đến nơi, lúc xuống xe, Tống Vân Hồi không nhịn được ngáp một cái.

Bác tài ngồi ở trong xe, cách một lớp cửa sổ xe nhìn về phía cổng lớn của căn biệt thự tao nhã, rồi lại nhìn về phía Tống Vân Hồi vận một thân trang phục bình thường không có gì nổi bật ngoại trừ vóc người xuất chúng kia, sau đó im lặng không lên tiếng thu hồi tầm mắt.

Nghe thấy tiếng xe ô tô, người trong nhà cũ nhìn về phía cổng, vừa hay nhìn thấy Tống Vân Hồi đang đứng ở cổng.

Cuối cùng người mở cổng là bác quản gia Trần.

Nhìn thấy người vốn nên nằm trong bệnh viện lại đột nhiên xuất hiện, ông ta đè nghi hoặc trong lòng xuống, vừa bước tới vừa nói, “Cậu chủ xuất viện sao lại không nói trước một tiếng, trong nhà sẽ phái người đến đón cậu.”

Bác Trần nói xong, trong lòng lại có hơi chột dạ.

Sau khi nhìn thấy Tống Vân Hồi ông ta liền nhớ lại, mấy ngày trước hình như có một cuộc gọi gọi đến từ bệnh viện, nhưng lúc đó ông ta đang gấp gáp xử lý chuyện của ông chủ, chỉ tùy tiện qua loa dăm ba câu.

Bây giờ nhớ lại, đó hẳn là điện thoại báo tin Tống Vân Hồi sắp xuất viện.

Bác Trần chột dạ nhưng không hề sợ hãi.

Cậu hai chính là như vậy, tính tình tốt, bất luận bọn họ có làm chuyện gì đi nữa cậu cũng có thể mỉm cười chấp nhận.

Nghĩ vậy, ông ta vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt Tống Vân Hồi không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ nhìn quanh căn nhà một lượt, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.

Đây là lần đầu tiên bác Trần nhìn thấy loại biểu cảm này xuất hiện trên mặt Tống Vân Hồi.

Gương mặt thường xuyên mang theo nụ cười kia nay lại không còn chút ý cười nào, chợt khiến người ta không thể nắm bắt.

Bác Trần thuận theo tầm mắt Tống Vân Hồi nhìn qua, cho rằng cậu muốn tìm Tống Phi, nhanh chóng giải thích: “Ông chủ bọn họ đều đang ở công ty.”

Tống Vân Hồi ‘ồ’ một tiếng.

Cảm giác kỳ quái trong lòng bác Trần càng lúc càng gia tăng.

(责任编辑:Nhận định)

相关内容
推荐文章
热点阅读