Còn không, 1 tuần 3 buổi, cứ ăn cơm xong, trên group chung của tầng, mọi người lại í ới gọi nhau ra hành lang, trải chiếu, ăn hoa quả, uống trà và tán gẫu khoảng 30p đến 1 tiếng. Sau đó, ai về nhà nấy.
Hơn 1 tháng nay, dịch Covid-19 diễn biến phức tạp, các nhà lo sợ bệnh tật nên đóng cửa im ỉm. Trẻ con, người lớn không đến nhà nhau. Các cuộc tụ tập cũng bị dẹp bỏ. Khu hành lang trở nên vắng lặng.
Chồng tôi vốn tính ham vui, từ khi lên chức phó phòng, tuần có 7 ngày thì 5 ngày anh nhậu. Nhưng khi có dịch, các quán bia đóng cửa, anh ngoan hẳn.
Những ngày ở nhà, nếu không làm việc thì anh nấu cơm, lau nhà, rửa bát hoặc chơi với con.
![]() |
Gần đây, không biết có phải ở nhà nhiều quá nên anh buồn chán hay không mà cứ 8h tối, sau khi ăn cơm xong, anh pha 1 cốc trà hoặc 1 cốc cà phê rồi cầm theo chiếc ghế nhựa ra trước cửa nhà ngồi.
Tôi bảo anh, làm sao phải khổ thế, trong nhà có sofa đẹp đẽ, ban công cũng có bàn trà, có thể vừa ngồi uống nước vừa ngắm hoa lan đang bung nở, sao lại ngồi như vậy, trông rất bệ rạc.
Anh nói, ngồi đâu thấy vui thì cứ kệ anh. Vậy nên, tôi không lên tiếng nữa. Dọn dẹp nhà cửa xong, tôi vào phòng dạy con học hoặc làm việc của mình.
Hôm qua, tôi để ý thì thấy, anh không cầm cốc trà đi nữa mà cầm mấy lon bia. Sau khi ra ngoài, anh đóng chặt cửa chính lại.
Thấy lạ, tôi theo dõi thì biết, mấy anh em ở tầng nhà tôi đã tìm ra cách nhậu mới. Mỗi người cầm ghế, bia và đồ nhắm của mình ra cửa. Cửa nhà nào, nhà nấy ngồi và robot hút bụi sẽ làm nhiệm vụ như một người giám sát. Robot đi đến chỗ anh nào thì lon bia của anh ấy phải được dốc cạn.
Chồng tôi bảo, ngồi như thế, anh em được nhậu mà vẫn giữ được khoảng cách an toàn, không sợ Covid-19.
Tôi thắc mắc, ngồi kiểu đó, một người nói thì may chăng chỉ vài người nghe rõ. Nhưng chồng tôi cho rằng, việc ấy không quan trọng, vì theo phản ứng dây chuyền, các câu chuyện sẽ lan đến mọi người. Hoặc nếu không thì mấy anh em vẫn có group chát riêng. Các thông tin quan trọng đều được nói đi nói lại, nên không sợ bỏ sót.
Tôi chẳng hiểu nhậu như chồng và hàng xóm nhà tôi thì có gì vui nên tâm sự trên nhóm chát của hội chị em trong tầng. Vậy mà ai cũng nói, nhậu như thế, mỗi tối các anh chỉ uống khoảng 2 lon bia là cùng, không thể say được. Hơn nữa, trong lúc dịch bệnh khó khăn thế này, tìm được niềm vui nhỏ bé mà vẫn giữ được an toàn thì cứ kệ các anh ấy.
Hóa ra, các chị em trong khu tôi ở vẫn tâm lý với chồng hơn tôi thì phải?
Những ngày ở nhà để phòng tránh dịch Covid-19, cuộc sống của bạn thay đổi thế nào?Thực ra, bản thân tôi không muốn vợ dạy thêm gì hết, vì vợ cũng cần thời gian nghỉ ngơi để lấy lại sức sau những giờ lên lớp vất vả. Với lại, một buổi dạy thêm như thế cũng chỉ kiếm được khoảng vài trăm ngàn đồng, cũng không giải quyết được vấn đề gì (dạy phụ đạo cho học sinh yếu, kém chia ra cũng chỉ có thể thu khoảng 30.000 đồng mỗi em một buổi).
Gần đây, lên mạng xã hội và đọc báo, tôi thấy những lời bình luận có phần nặng nề, tiêu cực về việc dạy thêm: nào là thầy cô giáo ép buộc học sinh của mình phải đi học thêm, nào là giáo việc nọ kiếm vài chục triệu đồng mỗi tháng nhờ việc dạy thêm... Tôi có cảm giác nhà giáo đang bị xúc phạm.
Nói thật, ở chỗ tôi, nếu phụ huynh không năn nỉ, không đăng ký trước thì cũng chẳng có chuyện con cái được học thêm. Các giáo viên bỏ công sức ra, hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình để dạy thêm, phụ đạo cho học sinh vì cái tâm với nghề mà nay lại bị nhiều người xem như mắc trọng tội, vậy cố dạy làm gì?
>> Phụ huynh tìm đến vì tôi dạy thêm chỉ 10 học sinh
Tôi có khoảng hơn chục đứa cháu trong nhà. Vì có năng lực tự học và biết phương pháp học hiệu quả ở nhà nên không đứa nào đi học thêm. Ấy vậy mà tôi chưa thấy các cháu bị trù dập bao giờ. Ngược lại, kỳ họp phụ huynh nào tôi cũng thấy các cháu được khen ngợi, tuyên dương. Cứ bảo học thêm không công bằng giữa học sinh này với học sinh kia, tôi thấy thật nực cười. Các kỳ thi chung, giáo viên không bao giờ được trực tiếp ra đề và chấm thi, vậy lấy đâu ra thứ để gài cho học sinh học thêm của mình. Giáo viên lệch chuẩn còn khó đứng lớp chứ nói gì đến chuyện dạy thêm?
Từng kinh qua việc giảng dạy, tôi cam đoan phần lớn giáo viên không làm những thứ tồi tệ như nhiều người vẫn nghĩ. Giáo viên sợ nhất là sự đánh giá của học sinh về năng lực trình độ của mình. Thậm chí, một số giáo viên lúc nào cũng lo sợ trình độ chuyên môn sư phạm của mình không đáp ứng được chương trình giảng dạy, chứ ai lại đi bớt kiến thức trên lớp để dạy thêm kiếm tiền. Những giáo viên như thế mở lớp cũng chẳng ai học.
Dù thế nào đi chăng nữa, trường học không phải là nơi ai muốn làm gì thì làm. Ở chỗ tôi, giáo viên kém năng lực đạo đức có khi còn bị phụ huynh làm đơn gửi lên cơ quan quản lý cấp trên, và họ lập tức mất việc ngay. Do vậy, chuyện ép uổng học sinh của mình đi học thêm là điều rất hiếm. Đa phần toàn con nhà có điều kiện mới cho con đi học thêm nếu thực sự có nhu cầu.
Ngày nay, có nhiều người có cái nhìn rất cực đoan về nghề giáo. Họ không hiểu rằng khi bản thân coi thường người thầy thì con cái họ sẽ thế nào, ai dạy dỗ? Một số thầy cô không sai nhưng cũng không dám đấu tranh. "Giáo viên bây giờ sợ nhất phụ huynh và học sinh", tôi nghe nhiều người đứng trên bục giảng nói đùa như vậy, và thấy đúng thật.