Cô nhẹ giọng: “Em không có lỗi…” - cô nàng kia nghe được thì ngẩng lên nhìn cô, trong mắt chứa đầy ngạc nhiên, lần này thì có lẽ là thật - “…Chỉ là chồng chị đã hết hạn sử dụng mà thôi”, cô nhìn thẳng vào cô ta, cười nhẹ.Một buổi chiều tan tầm vội vã, cô nhận được cuộc gọi tới từ một số điện thoại lạ. “Alo, chị ơi, chị cho em gặp anh Quang với ạ, em không liên lạc được với anh ấy!”, giọng một cô gái trẻ, trong trẻo, đáng yêu. “Xin lỗi, cô là…”, cô ngập ngừng.
“Em là đồng nghiệp mới của anh Quang, có chút chuyện liên quan tới công việc chị ạ. Chị giúp em đưa điện thoại cho anh ấy nha!”.
À, ra là đồng nghiệp của chồng cô. Cô cười: “Đâu phải việc gì to tát đâu, nhưng giờ chị đang ngoài đường, lát nữa về chị sẽ bảo anh ấy gọi lại cho em”. Cô hỏi tên nhưng cô nàng kia không nói, chỉ bảo “anh Quang sẽ tự biết”. Đồng nghiệp của anh cũng cá tỉnh nhỉ. Cô cười khổ, trong lòng hơi lăn tăn gợn sóng.

|
Ảnh minh họa |
Lúc chồng về tới nhà, cô thông báo với anh sự việc. Trước câu hỏi “Là ai mà thần thần bí bí thế anh?” của cô, anh hơi né ánh mắt nhìn thẳng của vợ, cười gượng: “Đồng nghiệp mới tới công ty anh, còn trẻ nên cũng thích bày trò ấy mà!”.
Nhưng từ sau cuộc gọi đầu tiên ấy, thì một tuần 2 lần cô đều đặn nhận được những cuộc gọi nhờ chuyển lời hộ hoặc muốn gặp Quang của cô nàng ấy. Rõ ràng điện thoại của chồng cô vẫn liên lạc tốt mà, nhưng một câu “chắc lúc em gọi mạng nghẽn” đã trở thành lí do hùng hồn của cô ta.
Mỗi lần gọi cho cô, không nhiều thì ít cô nàng ấy sẽ nhắc tới Quang, bằng ngữ khí đầy dịu dàng, yêu thương, nghe như tình nhân gọi nhau vậy. Còn vô tình nhắc tới một vài sự kiện, tỉ như, trưa nay ở công ty Quang chạy nửa vòng thành phố mua cơm ở một quán cô nàng thích nhất mang về tận công ty cho cô ta, vì cô ta sợ nắng nóng không muốn đi. Tỉ như, cô ta chỉ ngã một cái mà Quang cuống cuồng đi mua cao dán, thuốc xoa bóp đủ loại. Nhiều, nhiều lắm, khiến cho mỗi khi nghe được, trái tim của cô lại đập hẫng một nhịp.
Đến lúc này mà vẫn nghĩ rằng giữa 2 người chẳng có chuyện gì thì xem ra cô ngây thơ quá rồi. Cô hỏi thẳng chồng, Quang trầm ngâm một lúc rồi thừa nhận: “Cô ấy thích anh, nhưng anh đối với cô ấy chỉ như đồng nghiệp, em gái, cũng có giúp đỡ chút ít thôi. Cô ấy còn trẻ, nên hiếu thắng và làm việc nôn nóng, không suy nghĩ kĩ, em đừng để bụng”.
Cô buồn bã vô cùng. Sao chồng cô không nói chuyện với cô nàng ấy, rằng hãy để cho cô yên, rằng đừng làm phiền cô, mà lại muốn cô thông cảm, bao dung cho cô ta? Cảm giác của cô ta quan trọng hơn của cô sao? Anh vì một đồng nghiệp thích mình, mà khiến cô phải suy nghĩ như vậy ư? Trừ phi đó không chỉ đơn giản là tình đơn phương của cô nàng kia như anh nói. Trừ phi những cuộc gọi của cô nàng kia chính là lời tuyên chiến với cô, công bố về sự tồn tại của cô ta - một mối quan hệ đặc biệt bên ngoài của chồng cô!
Cô quyết tâm tìm hiểu chân tướng sự việc tới cùng. Và rồi cô chẳng khó để có được những chứng cứ về việc chồng cô và cô nàng ấy hẹn hò nhau café, ăn trưa, và cả vào khách sạn. Cô nàng ấy đúng là rất trẻ, khá xinh đẹp, cả người toát lên một sự hấp dẫn của tuổi trẻ, tươi sáng, rực rỡ, nôn nóng, hiếu thắng nhưng cũng rất hấp dẫn, gây kích thích.
Cô ngẩn ngơ nhìn những bức ảnh tình tứ của chồng mình với người phụ nữ khác không biết bao nhiêu lâu, nước mắt đã rơi ướt đẫm những bức ảnh ấy từ bao giờ. Cô tự buộc bản thân phải vực mình dậy giữa nỗi đau đớn đến thắt tim. Cô gạt nước mắt, mỉm cười, trang điểm lại, chọn một bộ váy ưa thích, cô gọi điện vào số máy quen thuộc đã làm phiền cô nhiều ngày nay, muốn một cuộc gặp mặt trực tiếp.
“Chị tìm em không phải để đánh ghen, cũng không ép em buông tha cho chồng chị, chỉ đơn thuần muốn gặp em – người tình bên ngoài của chồng chị mà thôi”, cô cười cười, như thể đang nói chuyện phiếm với cô bạn gái của mình. Cô nàng tỏ rõ sự bất ngờ, không rõ sửng sốt thật hay giả: “Chị… chị biết rồi…. Em xin lỗi…”, nói xong thì nước mắt cũng rơm rớm muốn rơi xuống. Cô im lặng, chỉ nhìn cô ta.
Một lát sau, như đã khôi phục bình tĩnh, cô nàng cất giọng đầy đau khổ: “Chị hãy tha thứ cho em. Em trẻ người non dạ, em không kiềm chế được mình mà lao vào tình yêu với anh ấy, cũng không làm chủ được mà gọi điện cho chị… Là tội của em, em ngàn lần xin lỗi chị…”, câu nói của cô nàng ấy bị bỏ lửng, thay vào đó là những tiếng nức nở nghẹn ngào, đầy đáng thương, khiến cho người ta không tự chủ được mà mềm lòng, mà muốn yêu thương che chở cho cô ta. Đáng tiếc cô không phải đàn ông.
Cô vẫn im lặng, chỉ nhìn chăm chú cốc café nâu đá trong tay. Nhấp một ngụm café, cảm nhận vị đắng ngọt đan xen và mùi hương khiến đầu lưỡi mê mẩn, cô nhẹ giọng: “Em không có lỗi…” - cô nàng kia nghe được thì ngẩng lên nhìn cô, trong mắt chứa đầy ngạc nhiên, lần này thì có lẽ là thật - “…Chỉ là chồng chị đã hết hạn sử dụng mà thôi”, cô nhìn thẳng vào cô ta, cười nhẹ. Thấy cô nàng còn ngớ người ra không thốt nên lời, cô xách túi đứng dậy thanh toán: “Chào em, chị đi trước đây!”.
Bước ra ngoài, nhìn dòng xe cộ nườm nượp trên đường, cõi lòng cô trống trải và hụt hẫng vô cùng. Khi quyết định từ bỏ một thứ đã gắn bó với mình 2 năm, ai lại vui vẻ và điềm nhiên cho được. Phải, đúng vậy. Người chồng của cô đã hết hạn sử dụng đối với cuộc hôn nhân của cô rồi…
(Theo Tri thức trẻ)
" alt="“Em không có lỗi, chỉ là chồng chị đã hết hạn sử dụng mà thôi!”"/>
“Em không có lỗi, chỉ là chồng chị đã hết hạn sử dụng mà thôi!”
Từ bà con khu xóm đến họ hàng nội ngoại, ai cũng khen tôi tốt số vì lấy được người chồng ngoan hiền, yêu vợ, thương con. Nhưng trong chăn mới biết chăn có rận, đâu ai biết tôi khổ vì... chồng mê chó cảnh quá đà.Lúc yêu nhau, tôi cũng biết chồng có nuôi 1 con chó Nhật. Tôi nghĩ đó là chuyện bình thường như bao nhà khác nuôi chó mà thôi. Cho tới khi về ở cùng nhau, tôi mới biết “niềm đam mê” chó của chồng quá lớn. Không biết bao nhiêu lần vợ chồng tôi chiến tranh lạnh rồi cãi mắng giận hờn nhau vì chỉ anh dành hết tâm huyết cho cái lũ động vật 4 chân này.
Chồng tôi quý con chó Nhật của anh vô cùng. Cứ về đến nhà là chồng tôi ôm khư khư con chó. Anh và nó quấn lấy nhau ngay cả lúc ăn cơm. Chồng tôi coi con chó ấy như thể bạn thân. Anh có thể chuyện trò, cưng nựng nó cả ngày không chán.
Một tháng sau khi kết hôn, chồng tôi dành nửa tháng lương mua thêm 1 con chó Phốc về nhà. Lý do anh đưa ra là: “Anh thấy con chó đẹp … không cưỡng được”. Vốn đã khó chịu vì con chó Nhật, tôi nói luôn: “Anh mua thì tự chăm, em nói thật là em không thích chó đâu”.
Mà tôi không thể hiểu tại sao chồng tôi lại thích con Phốc ấy. Nhìn nó đen chũi, to cỡ bắp chân. Với tôi, tướng mạo con chó ấy không khác con chuột chù là mấy. Thế mà chồng tôi cứ khen nó hết lời.
 |
Ảnh minh họa |
Từ ngày có thêm con Phốc, sáng nào chồng tôi cũng lồm cồm bò dậy từ 5h30 để chuẩn bị đồ ăn cho chó của anh. Tự tay anh đi chợ mua thịt, mua gan rồi vào bếp chế biến các món ăn cho chó. Ngoài ra, anh còn dành thời gian để tỉa lông chó, dắt chó đi vệ sinh, dọn chuồng, tắm táp cho chúng hàng ngày. Nhìn anh về đến nhà là mải mê với 2 con chó, tôi ngứa mắt vô cùng.
Tôi ghét con Phốc, nó cũng chẳng quý gì tôi. Chắc tại tôi hay quát nó nên hễ tôi lại gần là nó kêu ăng ẳng rồi sủa váng lên như thể tôi đánh nó đau lắm không bằng. Mỗi lần như thế, chồng tôi đang làm gì trong nhà cũng chạy vội ra sân cáu loạn lên: “Em làm gì con Phốc vậy? Nó biết cái gì mà em đánh nó? Em đánh nó vậy nó chết thì sao? Em quá đáng vừa vừa thôi chứ”. Những lúc ấy, tôi cũng tức điên lên nhưng cố nhịn vì cãi nhau cũng chẳng giải quyết được gì, lại còn mang tiếng… ghen với chó.
Thật kinh khủng khi chồng còn liên tưởng nhan sắc của tôi với con Phốc của anh. Có bữa đang ăn cơm, chồng chợt nhìn tôi âu yếm nói: “Mắt vợ tròn, đẹp như mắt con Phốc vợ ạ”. Tôi đang ăn, nghe chồng khen mà sặc cơm, chạy vội ra ngoài nôn bằng sạch.
Mọi thứ vẫn ở trong giới hạn chịu đựng của tôi cho tới khi con chó Nhật của chồng sinh thêm 3 con nữa. Khỏi phải nói, nhà tôi biến thành trại chó luôn. Khoảng sân bé tí mà có mấy cái chuồng, lại còn liểng xiểng bát đĩa, dây xích,… Khung cảnh ngổn ngang ấy khiến tôi bức bối vô cùng.
Rồi tôi có thai, chồng tôi vui mừng lắm. Tôi thầm nghĩ có thể từ đây, anh sẽ tận tâm chăm sóc vợ và bằng lòng bán bớt lũ chó của anh đi. Nhưng không, chồng tôi vẫn làm song song 2 việc: Chăm vợ nhân tiện chăm chó luôn.
Sáng nào chồng tôi cũng dậy sớm đun nước sôi pha sữa bầu cho vợ, rồi cũng ấm nước ấy, anh dành một phần pha sữa cho lũ chó con. Khi nấu nướng, anh bật luôn 2 bếp, một bếp nấu đồ ăn cho vợ, một bếp nấu đồ ăn cho lũ cún cưng. Anh còn lén lút lấy cả trứng, bánh quy, đồ tẩm bổ của tôi cho chó. Nhiều cái bực bội dồn nén, có lần tôi gắt lên và hỏi: “Rút cuộc, anh cần em hơn hay cần chó của anh hơn?”. Chồng tôi rất vô tư trả lời: “ Sao vợ lại so sánh mình với chó?”. Tôi ức chế quá gào lên: “Anh thì lúc nào cũng chó, chó, chó. Vừa phải thôi không tôi cho cả lũ ăn riềng”.
Tôi chỉ nói vậy thôi mà chẳng hiểu sao ngay hôm sau mấy con chó con lăn ra ốm. Chồng tôi cố gắng chạy chữa cho chúng mà vẫn chết mất 1 con. Khỏi phải nói, nhìn con cho chết, chồng tôi như kẻ mất hồn. Tôi cũng chạnh lòng, dù chẳng yêu thương gì chúng. Tiếc thương con chó, chồng trách tôi ác mồm ác miệng. Tôi cũng đành lặng im cho yên cửa yên nhà.
Trong khi tôi ốm nghén vẫn phải cố làm mọi việc thì chồng tôi vẫn sớm tối mải mê chăm lũ chó của anh. Buồn quá, tôi đến khóc lóc với mẹ chồng. Bà có vẻ cảm thông và hứa sẽ khuyên nhủ chồng tôi quan tâm hơn tới vợ.
Rồi mẹ chồng tôi tới chơi, không biết bà nói gì mà chồng tôi đồng ý cho bà 2 con chó con. Lúc chia tay 2 con cún con, tôi biết anh tiếc nhớ chúng vô cùng.
Khi nhà bớt được 2 con chó, tình cảm vợ chồng tôi cũng tốt hơn. Tôi đang cố sống hòa bình và không thù hằn con Phốc. Thấy tôi nhẹ nhàng với lũ chó, chồng tôi có vẻ rất vui. Vì hạnh phúc gia đình, tôi sẽ tôn trọng sở thích của chồng. Nhưng tôi vẫn mong sao chồng không nuôi thêm bất kì con cún cưng nào nữa. Sức chịu đựng của tôi cũng chỉ có giới hạn thôi.
(Theo Dân Việt)
" alt="Khốn khổ vì sở thích quái chiêu của chồng"/>
Khốn khổ vì sở thích quái chiêu của chồng