Nhận định, soi kèo Borac Banja Luka vs Sarajevo, 22h30 ngày 15/4: Vé đã nằm trong túi
本文地址:http://app.tour-time.com/news/3d990093.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Jagiellonia Bialystok vs Real Betis, 23h45 ngày 17/4: Thận trọng
Tác giả Nam Lê chia sẻ về quá trình học và nghiên cứu của mình ở nước ngoài |
Hôm nay, Facebook nhắc lại rất nhiều kỷ niệm nghiên cứu, vì cứ giữa tháng 7 là hay có các hội nghị khoa học lớn. Đặc biệt thời điểm 3 năm trước, khi tôi đi trình bày "paper" (bài báo khoa học) tại WCCI 2018 (World Congress on Computational Inteligence - Đại hội nghị về thông minh tính toán, bao gồm evolutionary computation - tính toán tiến hóa, neural networks – mạng lưới nơ-ron, fuzzy logic - tư duy mờ và các lĩnh vực liên quan), tổ chức ở Rio de Jainero (Brazil).
Bài báo của tôi là một trong số những bản được đề cử Best Paper Award, lựa chọn từ hơn 1.000 tác giả là các nhà khoa học tham dự hội nghị.
Nhưng thú vị hơn cả, đó là bài đầu tiên cho luận văn tiến sĩ sau gần 2 năm làm nghiên cứu.
Hôm qua, sau khi xem Google scholar* của tôi giai đoạn 2016-2018, có người hỏi, giáo sư có “ép” tôi xuất bản không?
Tôi thành thật trả lời: “Không, thậm chí thầy còn không cho phép viết và trình một công trình khoa học nào, cho đến khi được đề cử giải trên”. Tại sao lại kì lạ vậy?
Thực tế là, khi mới bắt đầu chương trình tiến sĩ 3 tháng, tôi đã "viết được" một "bài báo khoa học". Nghe rất oách đúng không? Người khác nghiên cứu tiến sĩ chân ướt chân ráo, còn phải học hỏi nhiều thứ, tôi đã bắt đầu lên ý tưởng, lập trình thí nghiệm, viết bài báo khoa học và được đồng ý ngay rồi.
Nhưng thế mà, sau đó, thầy yêu cầu tôi dừng tất cả mọi suy nghĩ liên quan đến việc này mà tập trung trả lời cho thầy một số câu hỏi lý thuyết.
Có rất nhiều lần gặp thầy, tôi hỏi: “Hay cho tôi trình cái này, cái kia..”, thầy đều gạt đi, nói: “Nam, khi nào cậu cho tôi thấy cậu hiểu được ‘X là gì’ thì lúc đấy, chúng ta mới nói chuyện công bố khoa học được”.
Thời điểm đó, tôi chưa hiểu ý thầy lắm. Tôi mang đúng mô hình “anh thợ đi làm nghiên cứu”, nghĩa là biết được một vài thuật toán, một vài nền tảng sẵn có, rồi chạy thí nghiệm, chỉnh sửa kỹ thuật vài thuật toán, làm thống kê cho thấy kết quả tối hơn cái cũ… Thế là viết được một bài báo khoa học. Thế giới quan về khoa học của tôi lúc đó, những bài viết mà tôi đọc của cả những giáo sư tiến sĩ tại Việt Nam, hay châu Á.., phần lớn đi theo mô hình này cả.
Trước khi nghiên cứu tiến sĩ, tôi cũng từng viết, làm khoa học “mới chớm” kiểu đó. Các bạn bè xung quanh, một số cũng tâm sự, cứ đi tìm những bài nghiên cứu cũ, rồi hoàn thiện nó, thế là có “công bố khoa học” rồi. Tôi bị ngấm cách tiếp cận như vậy lúc nào không hay, và tưởng rằng mình “hay lắm, nhanh lắm”.
Nhiều lần thầy từ chối, tôi còn có một chút thái độ "ai oán", tại sao thầy cho người khác viết bài báo khoa học, đi hội nghị, ở khách sạn mà không phải tôi? Thấy bạn bè nhiều người khoe được xuất bản nghiên cứu này khác, tôi cũng có chút suy nghĩ.
Cho đến một lần, thầy nói thẳng: “Nam, tôi biết trước khi đến đây, cậu đã ‘biết’ cách làm khoa học. Đó là lý do chúng tôi tuyển và trao cậu học bổng toàn phần, vì chúng tôi thấy tiềm năng đó. Tôi không có ý xúc phạm nơi cậu từng sống, nhưng tôi nhìn ra ‘phương pháp’ mà cậu đang nghĩ, cái cậu cho rằng có thể tạo ra các bài báo khoa học, công bố và xuất bản, có lẽ cậu đã được rèn luyện như thế từ trước. Đành rằng điều này là cần thiết, nhưng nó không phải theo cách làm mấy thứ gọi là idea (ý tưởng), nhưng thực tế là ‘chỉnh sửa kỹ thuật nhỏ nhặt’. Ở đây chúng tôi không làm như vậy.
Bài báo khoa học đầu tiên khi cậu mới đến cách đây 3 tháng, ngay sau khi cậu được đồng ý và trình bày trước cả nhóm, chúng tôi đã biết nó không phù hợp với hướng đi lâu dài của nghiên cứu tiến sĩ. Nhưng chúng tôi vẫn cho cậu đi trình bày ở San Sebastian, bởi muốn cậu được ra ngoài giải tỏa tâm lý. Và quan trọng là, để cậu làm quen với một số người cùng lĩnh vực, nghe được những nghiên cứu có liên quan tại hội nghị. Mục đích để cậu có cái nhìn rộng hơn sau khi được trải nghiệm.
Đặc biệt, khi nhìn thấy tiềm năng của cậu, tôi cần cậu dựng cho bản thân mình một bức tranh lớn. Nghiên cứu tiến sĩ kết thúc bằng luận án, mà khi ấy cậu sẽ như một người kể chuyện, có cốt truyện rõ ràng. Trong quá trình đó, cậu có thể công bố những công trình khoa học liên quan đến luận án, trả lời cho các câu hỏi nghiên cứu mà luận văn nêu ra, với hy vọng có thể đóng góp cho một lĩnh vực hẹp của khoa học, ở đây có thể là ngành của chúng tôi (tính toán tiến hóa).
Tôi tin là cậu sẽ làm một tiến sĩ tốt hơn rất nhiều nếu cậu hiểu được bức tranh lớn của mình. Thay vì chỉ “chăm chăm” đi cải thiện một cái đã có sẵn, và tạo ra (generate) thật nhiều bài báo khoa học chẳng gắn kết đến một đích cụ thể nào hết”.
Chốt lại, thầy bảo: “Cái tôi cần là cậu cho chúng tôi thấy, cậu hiểu “X là gì” trước tiên, trước khi nói về các hướng nghiên cứu tiếp theo. Còn từ giờ, không nói về các công bố khoa học (publications) nữa”.
Đây giống như một mệnh lệnh. Tôi nghe lời thầy, lao vào đọc như điên, không nghĩ đến chuyện viết "paper" nữa. Tôi đọc nhiều lĩnh vực, từ trí tuệ nhân tạo (AI) đến kỹ thuật Machine Learning, đến các lý thuyết trong sinh học, tâm lý học. Hoàn toàn là tự học, không ai chỉ cho nguồn tài liệu, nhưng càng đọc thì càng liên kết được nhiều ý tưởng.
Thế rồi đến cuối năm 2017, tôi trình bày đề cương luận án (research proposal)của mình. Lần đầu tiên trong đó có các câu hỏi nghiên cứu (1,2,3,4…) rõ ràng, trước đó là các nhận xét kĩ càng, cách định nghĩa lý thuyết. Sau đó, tôi mới xin phép thầy được viết bài báo khoa học gửi đến tham dự WCCI ở Brazil.
Lúc này, giáo sư mới đồng ý. Có điều, thầy e ngại tôi không kịp, bởi 10 ngày nữa đã đến hạn nộp. Thầy hỏi tôi có ý tưởng gì chưa, nếu có thì gửi kết quả và bản thảo trong vòng 5 ngày tới để cùng kịp chuẩn bị.
Thật ra trước đó, tôi đã có sẵn ý tưởng, lập trình xong hết kết quả trước khi trình bày và xin phép thầy. Ngay sau đó, tôi gửi bản thảo cho 2 giáo sư. Cả hai đều hài lòng, chỉ chỉnh sửa một số chỗ tiếng Anh.
Bài báo khoa học của tôi được chấp nhận sau 3 tháng xem xét, còn được đề cử "Giải bài báo khoa học tốt nhất". Đây cũng là công bố đầu tiên của tôi cho luận văn sau gần 2 năm làm nghiên cứu, cho đến khi được phép viết.
Cũng chính nhờ quãng thời gian “bị cấm”, tôi đã học được rất nhiều. Thành công liên tiếp ập đến. Ngay sau khi viết xong bài báo khoa học trên trên, cũng trong tháng 1/2018m tôi gửi hồ sơ đến complex system summer school** ở Viện nghiên cứu Santa Fe (Mỹ) và được chấp nhận với lời nhận xét rất ấn tượng. Giáo sư đã chi trả toàn bộ chi phí ăn ở, đi lại cho hơn 1 tháng tôi học tập và nghiên cứu tại đây.
Sau bài báo khoa học đầu tiên này, vì đã sẵn các bước, xây dựng được bối cảnh trong đầu, tôi liên tiếp công bố thêm 8-9 bài báo khoa học khác dùng cho luận án của mình. Trong đó cũng có thêm 2 bài được đề cử giải thưởng tiếp theo.
Khi về nước, tôi đều chúc mừng các bạn trẻ có công bố khoa học. Nhưng có không ít bạn gặp, hỏi và tôi chỉ nói: “Con số 20-30 bài/năm là rất lớn, nhưng thực sự em đã xây dựng toàn cảnh nghiên cứu với nó không? Nghiên cứu của em để trả lời cho điều gì? Em nghĩ nó có quan trọng không?”.
Không ít bạn sau khi nghe lời khuyên của tôi, đã suy nghĩ lại về cách làm nghiên cứu của mình. Tôi nhận ra, cái chúng ta thiếu, chính là cách hiểu đúng đắn về ý nghĩa của đào tạo tiến sĩ, của công bố khoa học. Tôi biết ơn những ngày tháng được học tập, nhận sự giúp đỡ của hai giáo sư để thay đổi tư duy, văn hóa làm việc của mình.
Nam Lê
">
'Ở đây chúng tôi không làm nghiên cứu theo cách như vậy'
TIN BÀI KHÁC
Con gái 14 tuổi mang bầu, bố mẹ thách cưới 70 triệu
Tin chuyển nhượng MU: Mourinho té bật ngửa với cú lật kèo của Griezmann
Nhận định, soi kèo Daugavpils vs Super Nova Riga, 23h00 ngày 15/4: Không thỏa hiệp
Chị Nguyễn Thị Sang (41 tuổi, mẹ của Trang) trở thành góa phụ lúc mới 33 tuổi. Cách đây 8 năm, chồng chị, anh Đinh Sỹ Huế (SN 1971) qua đời do căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Hình ảnh những giây phút cuối đời của cha quằn quại với cơn đau đã ám ảnh tâm trí cô bé Trang khi ấy mới học lớp 5.
“Lúc cha mắc bệnh ung thư, dù mới học lớp 5 nhưng em vẫn nhớ rất rõ. Thấy cha đau mà không thể cứu được, từ đó em ấp ủ giấc mơ làm bác sĩ. Giờ nguyện vọng sắp đạt được thì em lại sợ không có tiền đi học, bởi sức khỏe của mẹ đã yếu dần”, Trang nấc nghẹn.
![]() |
Sau Trang còn hai em nhỏ đều một mình mẹ gồng gánh |
![]() |
Góc nhà che ván gỗ là gia tài bố để lại cho 4 mẹ con |
Trong trí nhớ của Trang, khi em trai út là Đinh Sỹ Bảo Nhật (SN 2012) mới được 2 ngày tuổi thì cha đột ngột đổ bệnh. Người mẹ vừa sinh xong đã phải gượng dậy vay mượn tiền để cứu chồng. Mặc dù vậy, mọi cố gắng của mấy mẹ con cũng không thể thắng nổi số phận. Người chồng, người cha trụ cột gia đình đã trút hơi thở cuối cùng sau 1 năm chạy chữa tốn kém.
“Lúc đó trong nhà có thứ gì đáng giá mẹ đều mang đi bán để lấy tiền cứu cha. Mái tóc của mấy mẹ con em lúc đó dài lắm, nhưng cũng phải cắt bán để gom thêm tiền với hy vọng cha sẽ sống. Em nhớ hồi ấy tóc của mẹ bán được 1 triệu, của em bán được 600 nghìn và tóc của em gái em dài hơn, bán được 800 nghìn.. Em cứ nghĩ chữa bệnh xong bố sẽ lành nhưng không phải như thế…”, Trang chua xót.
Kể từ ngày cha mất, chị em Trang bảo ban nhau học hành. Năm nào các em cũng đạt danh hiệu trò giỏi, con ngoan. Riêng Trang luôn đạt học sinh giỏi môn Sinh học.
![]() |
Đằng sau kết quả học tập của con là sự hi sinh thầm lặng của người mẹ |
“Chồng mất khi chị mới 33 tuổi. Con trai út vừa sinh được 2 ngày thì chồng đổ bệnh. Khi đó chị tưởng mình không vượt qua được. Nhưng nghĩ đến lời chồng dặn trước khi mất có thể đói bữa ăn nhưng cố gắng cho con “no” con chữ, chị lại cố gắng lao động, ai thuê gì cũng làm. Chỉ là giờ con ước làm bác sĩ, muốn đi học, chị chịu khổ thế nào cũng được nhưng con gái chị lại sợ mẹ khổ vì mình", chị Sang bật khóc.
Để có tiền, chị Sang không ngại khó khăn, vất vả đi phụ hồ. Mỗi ngày công, chị được trả 200 ngàn đồng, chắt bóp lắm mới nuôi đủ các con ăn học. Sức khoẻ của người goá phụ khốn khổ ngày càng yếu dần bởi bệnh suy nhược thần kinh, thêm chứng mất ngủ dài ngày. Giờ đây, chị Sang đã không đủ sức để tiếp tục đi phụ hồ. Nhiều lần, chị ngất xỉu ở công trường, may mắn được người dân kịp thời. Thương mẹ, dù đạt điểm thi khá cao nhưng Trang vẫn đắn đo trước ngày nhập học đang đến gần.
"Em cứ nghĩ rằng học là con đường thoát nghèo bền vững nhất. Sức em yếu, rối loạn tiền đình nên em thường xuyên đau đầu, những lúc học mệt em muốn nghỉ ngơi lắm nhưng vì nghĩ về mẹ em lại cố gắng. Biết điểm cao, em vừa mừng vừa lo. Mừng bởi đây là món quà tặng mẹ, lo vì học Y đến 6 năm, em sợ mẹ không kham nổi", Trang trải lòng.
Hiện tại, mấy mẹ con em vẫn đang nợ ngân hàng 50 triệu đồng vay từ khi bố bệnh nặng, nhưng không có khả năng chi trả.
![]() |
Trang mong được đi học, sau này có tiền tặng mẹ một chiếc xe máy mới để mẹ đi làm. Chiếc xe máy rách nát của gia đình là phương tiện duy nhất để mẹ Trang có thể đi đến công trình phụ hồ |
Thầy Trần Duy Điệp, giáo viên chủ nhiệm lớp 12A1, Trường TPPT Trần Phú cho biết: “Trang là học sinh có hoàn cảnh đặc biệt trong lớp: bố mất sớm, mẹ nợ nần do vay mượn tiền chữa bệnh. Em rất ngoan, học giỏi. Có lần đi học nhưng Trang xin phép thầy cho nghỉ để về nhà phụ mẹ cấy lúa. Cả lớp ai cũng thương em. Mong rằng thời gian tới có nhiều nhà hảo tâm đồng hành, giúp đỡ để Trang có thể trở thành bác sĩ như em mong ước”.
Thiện Lương
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:Nữ sinh nghèo đạt 28,5 điểm lo sợ không có tiền vào Đại học
Tin bóng đá 16
Tin chuyển nhượng tối 29/11: MU tranh hàng hot với Man City, Real chọn người thay Zidane
Chăm sóc quần áo gia đình với công nghệ giặt từ Aqua Color AI
友情链接