Sau câu trả lời của đứa con trai thân yêu, như một đả kích cực lớn bà ngồi phịch xuống đất, đôi mắt ngấn lệ long lanh đến đáng yêu, rồi những giọt lệ đua nhau tuôn rơi lả chả.
- Ông~ xã~ ơi... Thanh~ Phong ơi... Uy Vũ đã lớn rồi... Không cần sự quan tâm chăm sóc của người mẹ đáng thương này nữa... Híc híc.
- Không...
Uy vũ còn chưa kịp mở lời thì đã cứng họng. Bà chợt yên lặng, thu lu vào một góc, hai tay ôm lấy hai chân, thơ thẩn thẩn thơ như mất hồn.
- Tôi đúng là người mẹ thất bại nhất mà... Một người mẹ bị con trai ruồng bỏ...
Ánh mắt bất chợt trở nên sắc bén, khí thế hừng hực, bà quay sang mắng hộp bento vô tội dạ.
- Hừ! Cũng tại mày hết... Đồ bento vô dụng... Ngốc nghếch...
Uy Vũ thâth sự đã bị mẹ làm cho hoa cả mắt nhức cả đầu.
- Uy Vũ...
Thanh âm gấp gáp mạnh mẽ thoát ra từ phía cầu thang khiến ánh mắt Uy Vũ thay đổi tức khắc, anh ngước nhìn một cái rồi trở nên tập trung cao độ.
- Ba... Anh hai... Lên nào...
Cả ba người cùng lao xuống, mạnh mẽ hiên ngang, uy lực như vũ bão, xinh đẹp mĩ miều.
- Mẹ! Con nhất định sẽ ăn thật ngon miệng. _ Uy Vũ một tay cầm hộp bento một tay nắm lấy tay người phụ nữ quyền lực ánh mắt trong sáng tinh anh.
- Bà xã... Bento của anh_ ông Hàn ôm lấy bà nũng nịu đưa tay đòi bento.
Tác Giả:Thể thao