Khi đó, những người bạn cùng trường đã khích Thomas lấy trộm cuốn sách ở ngoài cửa hàng nếu cậu khao khát đọc tới vậy. Bắt chước những kẻ trộm trong phim, Thomas chấp nhận lời thách đố rồi tìm cách lấy một cuốnHarry Potter và bảo bối tử thầntại tiệm sách ở Muvattupuzha.
“Khi đó, tôi cảm thấy mình như anh hùng”, Thomas kể với Hindustantimes. Cậu nghĩ mình đã thực hiện phi vụ trót lọt vì trong cửa hàng không lắp camera quan sát. Tuy nhiên, một vài ngày sau, khi Thomas tới mua một cuốn sách khác, chủ tiệm đã giữ cậu học trò lại vì nảy sinh nghi ngờ. Nhưng cuối cùng, Thomas được cho về vì không có bằng chứng rõ ràng.
Thomas nhớ lại: “Tôi không bao giờ đến hiệu sách đó nữa. Đó là một chương đen tối trong cuộc đời tôi”. Có lúc, anh muốn tới cửa hàng để trả lại món đồ đã lấy nhưng không đủ dũng khí.
17 năm sau, Thomas kể lại vụ việc trong cuốn sách đầu tay 90's Kid (Đứa trẻ của những năm 1990).Anh đã thu hết can đảm cùng một người bạn tới hiệu sách ở quê nhà.
Trong khi Thomas luôn dằn vặt về lỗi lầm trong quá khứ thì ông Devadas - chủ tiệm sách từ lâu đã quên cuộc chất vấn với một thiếu niên về tập truyện Harry Potter. Thomas nhắc lại sự việc với ông Devadas và thông báo mình hiện là một tác giả. “Ông ấy chào đón tôi một cách thân thiện và chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện chân thành”, Thomas kể.
Hiện tại, Thomas vẫn còn cuốn sách lấy trộm ngày ấy và muốn giữ làm kỷ niệm. Anh đề nghị trả tiền mua nhưng chủ cửa hàng từ chối. Thay vào đó, ông đề nghị Thomas ký vào các cuốn sách do anh viết đang bày bán.
Nữ nhà văn J.K. Rowling đã chia sẻ đường link bài báo kể về Thomas. Bà bày tỏ trên X: “Tôi biết mình sẽ bị chỉ trích rằng tôi khuyến khích hành vi ăn trộm sách khi chia sẻ điều này. Vì vậy, xin đừng ăn trộm sách, ăn trộm sách là xấu. Nhưng đây là điều đáng yêu nhất và khiến tôi thực sự hạnh phúc”.
Nhận được phản hồi của J.K. Rowling, Thomas không giấu nổi xúc động: "Đó là một cảm giác không thể giải thích được. Tôi không mong đợi điều gì hết. Tôi đã nói với bạn bè rằng tôi ước J.K. Rowling đọc câu chuyện của tôi. Và điều đó đã xảy ra".
Thomas rất say mê theo dõi loạt phim Happy Potter khi còn ở tuổi thiếu niên chủ yếu vì nữ diễn viên Emma Watson, người đóng vai Hermione. Anh coi đó là người trong mộng thuở ấu thơ của mình.
Trước đây, Thomas từng được một nhà văn danh tiếng khác là Paulo Coelho hồi đáp. "Sau khi đọc Nhà giả kimcủa Coelho, tôi muốn trò chuyện với ông ấy. Tôi cùng một người bạn đã viết thư bằng tiếng Anh và gửi cho Coelho thông qua trang web của ông. Tôi rất ngạc nhiên khi ông ấy gửi thư riêng tới địa chỉ của tôi. Tôi như ở trên mây”, Thomas nhớ lại.
Trong thư gửi Thomas, Coelho viết: “Chúng ta luôn phải chuẩn bị cho những thời khắc bất ngờ”. Quả thật, Thomas đã lần nữa nhận sự bất ngờ khi nhà văn J.K. Rowling chia sẻ câu chuyện của anh.
Xuất bản một cuốn sách là ước mơ thành sự thật của Thomas đúng như câu nói quen thuộc trong Người giả kim: “Khi bạn khao khát một điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn đạt được điều đó”. Giờ đây, anh đặt hy vọng sẽ sớm được đạo diễn một bộ phim.
Thomas là trợ lý đạo diễn trong một số dự án phim. Cuốn sách 90's Kid được phát hành vào đầu tháng 5 vừa qua tập hợp những chia sẻ của Thomas trên Facebook trong nhiều năm. Trong đó, tác giả kể về các niềm vui đơn giản của những đứa trẻ trong thập niên 1990.
“Internet chưa xâm chiếm cuộc sống như ngày nay. Tôi thường tìm niềm an ủi khi đọc sách. Chúng tôi thích những điều nhỏ bé. Đó là khoảng thời gian bình dị hơn. Thật là vui”, Thomas tâm sự.
" alt=""/>Tác giả Harry Potter ca ngợi người từng trộm sách của mìnhÔng là bạn của Jules-Joseph Perrot, một biên đạo múa nổi tiếng, nên dễ dàng vào xem các buổi tập và biểu diễn tại Nhà hát Opera Paris. Ngoài ra, ông thường nhờ một số vũ công tạo dáng trong studio để ông sáng tác tranh.
Họa sĩ người Pháp có khả năng khắc họa xuất thần chuyển động của nhân vật. Ngoài các bức về vũ công, phụ nữ đang tắm, ông còn vẽ ngựa đua cùng nài ngựa. Người xem cũng có thể cảm nhận được nội tâm phức tạp cùng cảm giác cô đơn của các nhân vật trong tranh.
Vào thời gian đó, nhiều vũ công trẻ phải tìm kiếm người bảo trợ tài chính. Các nữ diễn viên ballet bị mỉa mai là “những con chuột nhắt”. Một số không nhỏ thiếu nữ xuất thân khốn khó đã quyết định theo đuổi ballet để có cơ hội tiếp cận giới doanh nhân, quý tộc Paris. Những đại gia này thường tài trợ cho các vũ công bằng cách trả tiền thuê nhà, mua quần áo để có thể gặp riêng họ ở hậu trường và trong những buổi tập.
Theo Barnebys, Degas đã nhận ra mặt trái này và phản ánh lại trong các tác phẩm hội họa của mình. Đó là những người đàn ông mặc vest đen và đội mũ đang ưỡn bụng, nằm ườn trên ghế bên rìa sân khấu xem các vũ công luyện tập. Mối quan hệ mập mờ của hai bên khiến các nữ diễn viên bị nghi ngờ đánh đổi tình cảm lấy tiền bạc.
Năm 1880, thị lực của Degas bắt đầu suy giảm nên ông quyết định chuyển từ tranh sơn dầu và pastel sang điêu khắc. Ông tạc bức tượng Vũ công nhỏ tuổi 14 lấy cảm hứng từ nàng thơ Marie van Goethem - vũ công ballet 14 tuổi của Nhà hát Opera Paris. Để kiếm thêm tiền, Marie đã làm người mẫu cho Degas từ năm 1878.
Bức tượng bằng sáp, sử dụng tóc thật, buộc tóc bằng ruy băng, mặc váy vải. Năm 1881, tác phẩm được trưng bày tại triển lãm Ấn tượng lần thứ 6 ở Paris.
Tuy nhiên, ác cảm về các vũ công khiến sáng tác của Degas nhận tới tấp đánh giá tiêu cực cho rằng bức tượng “ghê tởm, đồi trụy”. Họa sĩ người Pháp không bao giờ công bố tác phẩm điêu khắc nào nữa dù vẫn tạc tượng suốt 40 năm.
Phản ứng không mấy tích cực trên cũng báo hiệu sự nghiệp sân khấu ngắn ngủi của Marie. Một tạp chí đưa tin cô thường xuyên xuất hiện tại 2 quán rượu tai tiếng. Sau khi rời Nhà hát Opera Paris năm 1882, Marie rơi vào quên lãng, không có thông tin nào về cuộc sống sau này của cô, thậm chí là năm mất cũng không ai hay. Chỉ có hình ảnh của cô được Degas tạc thành tượng lưu lại muôn đời.
Degas qua đời vào năm 1917. Mười năm sau, nghệ sĩ người Pháp Adrien-Aurélien Hébrard đúc bức tượng Vũ công nhỏ tuổi 14bằng đồng. Trong khi đó, bản gốc bằng sáp hiện nằm trong bộ sưu tập của Phòng trưng bày Nghệ thuật Quốc gia ở Washington, D.C. (Mỹ).
Ngày nay, những bức tranh của Degas đã chứng tỏ được giá trị của mình khi xuất hiện ở các viện bảo tàng danh giá nhất thế giới và có giá cao ngất ngưởng. Bức tranh Vũ công nghỉ ngơi có giá 37 triệu USD vào năm 2008. Phiên bản Vũ công nhỏ tuổi 14bằng đồng từng bị dè bỉu được trả tới 41,6 triệu USD vào năm 2022.
Sau cái chết của Degas, những người thừa kế tìm thấy trong xưởng vẽ của ông 150 tác phẩm điêu khắc bằng sáp, nhiều bức trong tình trạng hư hỏng.
Ông nói với CNN : "Cho đến khoảng 4 hoặc 5 năm sau trận lụt, khi nước vẫn dâng cao, không có ai đến đây cả".
Trong cuộc phỏng vấn năm 2015, ông Pablo cho biết vợ ông không quay về thị trấn cùng chồng. Bà và các con sống ở thị trấn lân cận. Ngôi nhà của ông nhỏ và bụi bặm, đầy những chiếc ghế rỉ sét và những tờ báo cũ, thậm chí không có điện.
"Tôi quay lại đây để ở với đàn gia súc của mình, và tôi không bao giờ rời đi nữa. Tôi hoàn toàn cô đơn, tất cả các ngày" - Pablo tâm sự.
Ngày ngày, ông đi dạo quanh thị trấn cùng chú chó của mình và "đã quen với việc ở một mình".
"Ở tuổi của tôi, tôi chỉ đơn giản là tận hưởng cuộc sống bằng cách đi bộ qua đống đổ nát của Epecuen, hy vọng ai đó sẽ hỏi tôi điều gì đó" - ông Pablo nói.
Thị trấn Epecuen, nằm cách Thủ đô Buenos Aires của Argentina 300 dặm về phía tây nam, bị nước lũ nhấn chìm vào năm 1985. Khi quay trở lại thị trấn để sinh sống cách đây 25 năm, ông Pablo ở trong một ngôi nhà bỏ hoang có vườn.
Khoảng năm 1980, thị trấn Epecuen có dân số 2.000 người và là nơi nghỉ mát ven hồ nổi tiếng, thu hút 20.000 khách du lịch mỗi năm.
Những bức ảnh cũ cho thấy du khách mặc đồ bơi đang tận hưởng làn nước trong xanh của hồ Laguna Epecuen - nơi mà một số người tin là có khả năng chữa bệnh. Họ đổ xô đến từ nhiều địa phương xung quanh với hy vọng vùng biển này giúp chống lại các bệnh từ thấp khớp, bệnh ngoài da đến tiểu đường và trầm cảm.
Thị trấn có một nhà ga xe lửa được xây dựng vào năm 1972 và khoảng 280 cơ sở kinh doanh bao gồm khách sạn, bảo tàng và trường đua ngựa.
Thảm họa xảy ra vào tháng 11/1985 khi một kiểu thời tiết hiếm gặp xuất hiện. Mưa trút xuống khiến một con đập bị vỡ và trong vòng hai tuần, thị trấn chìm trong mực nước sâu ba mét. Phần lớn cư dân đã bỏ đi và không bao giờ quay trở lại.
Qua nhiều năm, mực nước dâng cao, đạt đỉnh 10m vào năm 1993. Sau đó, mực nước lại dâng lên vào năm 2009.
Theo VTC