Mourinho đột nhiên 'ngoan', hứa ngon ngọt với MU
- Chiến lược gia người Bồ tuyên bố sẽ không mất thời gian vào những cuộc cãi vã,độtnhiênngoanhứangonngọtvớbxh tbn "đấu đá" khốc liệt bên ngoài sân cỏ với Pep Guardiola, như từng làm trong quá khứ, để dồn sức đưa Quỷ đỏ trở lại làm bá chủ nước Anh.
Tính cách ưa tranh cãi, gây ồn ào bên ngoài sân cỏ của Jose Mourinho chính là lý do khiến MU e dè, sợ ông không thích hợp cũng như làm xấu đi hình ảnh của đội bóng.
Trong sự nghiệp của mình, "người đặc biệt" có không ít những mâu thuẫn gay gắt với các đồng nghiệp, trong đó phải kể đến cuộc chiến nảy lửa với Pep Guardiola, lúc 2 người cùng làm việc ở La Liga, với 2 đối thủ không đội trời chung Real - Barca.
Mourinho bất ngờ tuyên bố "đình chiến" với Pep |
Với màn tái ngộ tại nước Anh, chia nửa thành Manchester, dư luận dự đoán thời gian tới đây sẽ lại có màn "đấu" tưng bừng giữa họ, nhiều chuyện hay ho để xem.
Tuy nhiên, vào vai tân thuyền trưởng MU, Mourinho tỏ ra khác hẳn, hứa hẹn điều không ngờ bằng tuyên bố "đình chiến" với Pep được tờ Daily Mail trích dẫn lại:
"Kinh nghiệm của bản thân không cho phép tôi được ngờ nghệch. Tôi đã làm việc ở Tây Ban Nha 2 năm, nơi mà chỉ tôi hoặc ông ấy trở thành nhà vô địch.
Vì thế, những cuộc chiến cá nhân làm cho ý nghĩa hơn bởi nó có thể ảnh hưởng đến kết quả của cuộc đua danh hiệu. Nếu ở Premier League, tôi chăm chăm vào ông ấy và Man City cũng như ngược lại, thì đội khác sẽ lên ngôi. Thế nên, tốt nhất là không sa đà vào chuyện ấy".
"Người đặc biệt" quyết tâm đưa MU trở lại làm bá chủ nước Anh |
Mourinho cho hay thêm: "Việc Premier League có 4 nhà vô địch trong 4 năm qua cho thấy mức độ khốc liệt của giải đấu. Vấn đề bản quyền truyền hình và sự phân bổ của nó cũng được đề cập nhiều. Nó mang đến sự sinh sôi không chỉ giải đấu mà cho tất các đội bóng. Không như các giải khác, các tên tuổi lớn mạnh chiếm hết phần".
Theo kế hoạch, ngày 5/7, Mourinho bắt đầu kế hoạch huấn luyện trước mùa giải cùng MU, ngày 19/7 du đấu Trung Quốc, trong đó có trận giao hữu với Man City (25/7).
Ngày 7/8, Quỷ đỏ tranh Community Shield với Leicester City tại Wembley, trước khi bắt đầu mùa giải vào 13/8.
L.H
ĐT Việt Nam: Thắng đẹp và...(责任编辑:Bóng đá)
下一篇:Siêu máy tính dự đoán Chelsea vs Wolves, 3h00 ngày 21/1
Phiên bản mùa hè đã không phụ lòng cộng đồng game thủ khi có giao diện rất đẹp mắt và tinh tế, tạo cảm giác tươi mới cho người chơi với bối cảnh mùa hè sôi động. Phiên bản này được đầu tư chau chuốt khá kỹ từ hình ảnh giao diện, thời trang đến nhạc nền, nhạc nhảy. “Hello summer, mùa hè đến rồi”, nhiều game thủ hét lên thích thú.
Theo quan sát, Au Mobile phiên bản Mùa hè còn được bổ sung những tính năng khá hấp dẫn, hợp thị hiếu giới trẻ như tính năng “tự sướng” (chụp hình), tính năng VIP, Au café, chơi xếp hình,… khá mới lạ và trẻ trung. Đặc biệt, với tính năng VIP, người chơi sẽ có nhiều đặc quyền đặc lợi hơn ở nhiều quà tặng giá trị như: trang phục và cánh độc đáo vĩnh viễn. Người chơi VIP thậm chí có thể kick người chơi level thấp hơn ra khỏi phòng nếu thấy “ngứa mắt”. Qua thăm dò trên fanpage thì đây chính là tính năng được nhiều game thủ “hóng” nhất.
Ngoài ra, trong dịp update lần này, NPH VTC Mobile cũng chi mạnh tay khi tung hàng ngàn phần quà giá trị ngay từ giây phút đầu tiên mở qua sự kiện mang tên “Đăng nhập nhanh tay – Nhận ngay quà tặng” dành cho các game thủ đăng nhập nhanh nhất và sớm nhất.
Nhanh tay tải để trải nghiệm chơi game cực chất và nhận quà cùng Au Mobile!
Tải Au Mobile hệ điều hành Android tại đây.
Tải Au Mobile hệ điều hành iOS tại đây.
Chi tiết xem tại http://aumobile.vn
Xem thêm các hình ảnh update mới của Au Mobile:
Đức Quang
" alt="Au Mobile tung phiên bản mùa hè ‘gây nghiện’" />
Triệu Phá Nô vừa muốn cất lời, thiếu niên lại cúi đầu nói thêm một câu: "Đây là mệnh lệnh của ta."
Tất cả mọi người đều cho rằng thiếu niên này là họ hàng của Triệu Phá Nô, Triệu Phá Nô nhân cơ hội đi quan sát thực địa Tây Vực, dẫn theo rèn luyện một phen, chỉ có Triệu Phá Nô biết rõ mệnh lệnh vừa rồi của thiếu niên có hàm ý thế nào.
Triệu Phá Nô cầm lại túi nước, nhưng không uống. Cầm túi nước đeo lại bên hông, trong đầu hắn xuất hiện một ý niệm, hắn nhất định phải đưathiếu niên còn sống ra khỏi sa mạc, cho dù có phải dùng máu tươi của bọn họ làm nước.
"Ngươi ra vào sa mạc nhiều lần, nhiều người như vậy nhưng chỉ cóngươi quen thuộc sa mạc nhất, chúng ta có sống sót hay không quan trọngnhất là ngươi, do đó ngươi mau uống nước đi, để duy trì suy nghĩ củangươi tỉnh táo, có thể nghĩ ra ý tưởng dẫn chúng ta ra khỏi sa mạc. Chodù chúng ta đều phải chết, ngươi cũng phải chết cuối cùng." Thiếu niêntuy rằng nói đến chuyện sinh tử của bọn họ, nhưng ngữ khí lại dường nhưchuyện đó chẳng liên quan gì đến mình.
Đi trong sa mạc suốt bảy ngày, đói khát, khô cạn, cái chết cận kề dày vò bọn họ, không ít người ý chí sớm suy sụp, trên mặt tràn đầy vẻ u ámvà tuyệt vọng. Nhưng đây cùng lắm chỉ là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, tuy rằng cũng là môi khô nứt, khuôn mặt tiều tụy, thần sắc vẫntrong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên.
Mặt trời không chút lưu tình, thiêu đốt mặt đất, thiêu đốt thân thểcủa bọn họ, sinh mệnh của bọn họ từng giọt từng giọt bốc hơi lên. Mỗimột hạt cát vàng óng ánh đều giống như một vũ điệu của tử thần, hoannghênh bọn họ tiến đến.
Đang đi phía trước, Triệu Phá Nô đột nhiên dừng lại thủ thế, tất cảmọi người đều dừng bước. Thiếu niên nhìn thấy bộ dáng Triệu Phá Nônghiêng tai lắng nghe, cũng tập trung nghe thử.
"Leng keng, leng keng. . ." Tiếng chuông lúc ẩn lúc hiện.
Vài người vui mừng kêu lên, "Tiếng đà linh*! Là tiếng đà linh!"
*Đà linh là lục lạc đeo trên cổ lạc đà.
Từ sự bao trùm của cái chết thấy được một tia hy vọng có đường sống,tiếng chuông này dường như còn ở xa phía chân trời, giống như âm thanhtự nhiên xuất hiện.
Sắc mặt thiếu niên vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, khi phải đối mặt với cái chết, hắn không ảm đạm tuyệt vọng, khi có hy vọng đượcsống, hắn cũng không vui sướng hưng phấn, hiện ra hết thảy đều là vẻlạnh nhạt, như thể mọi sự đều không liên quan đến mình.
Triệu Phá Nô phất tay ý bảo mọi người im lặng, "Tiếng chuông có chútkỳ lạ, nếu là đoàn lạc đà của thương nhân, âm thanh không thể nhỏ nhưvậy được, nghe như thể chỉ có một con lạc đà, chẳng lẽ chỉ có vài ngườilại dám đơn độc đi qua sa mạc? Đây là Tây Vực, người đến có thể là kẻđịch hay không còn chưa xác định được, nhất định phải đề cao cảnh giác."
"Leng keng, leng keng... "
Cùng với tiếng đà linh, phía cuối sa mạc, giữa muôn trùng ánh vàngthiêu đốt, một bóng dáng màu xanh lục lay động từ từ xuất hiện. Đoànngười bảy ngày không không thấy màu xanh biếc, bỗng nhiên sinh cảm giácthân thiết, vẻ lạnh nhạt của thiếu niên dường như cũng giảm đi vài phần. Đợi đến khi tới gần, mọi người mới thấy rõ trên lạc đà trắng như tuyếtmột bóng dáng nho nhỏ, cùng lắm chỉ bảy tám tuổi, một thân váy áo màulục, lúm đồng tiền như hoa.
Mọi người nhướng cổ nhìn xem, lại không biết rõ là ai, một lạc đà đẹp đẽ lạ thường, một cô bé khả ái tựa tinh linh, mọi người chỉ cảm thấy kỳ lạ, trong phút chốc nhớ tới rất nhiều truyền thuyết Tây Vực hoangđường, Tuyết Sơn thần nữ, hoang mạc yêu nữ. . .
Tiểu cô nương cười, vẫy vẫy tay với bọn họ, "Mẹ bảo tôi tới đưa mọi người ra khỏi sa mạc."
Triệu Phá Nô hỏi: "Mẹ cô là ai? Cô tới một mình sao?"
Tiểu cô nương kinh ngạc nói: "Mẹ tôi chính là mẹ tôi nha! Sao lại nói tôi đi một mình?" đoạn vỗ vỗ lạc đà, "Tôi có Linh Đang, đây là bằng hữu nhị ca tặng cho tôi", rồi chỉ chỉ phía sau mình, "Còn có Tuyết Lang, mẹ căn dặn tỷ ấy bảo vệ tôi."
Mọi người lúc này mới phát hiện phía sau lạc đà nhỏ xuất hiện một con sói, toàn thân lông trắng như tuyết. Một con sói lại làm cho mọi ngườidè dặt nghĩ tới từ "cao quý". Nhưng một con lạc đà lại không sợ sói, một con sói lại không ăn lạc đà trước mặt? Mọi người còn chưa hết kinhngạc, "Còn có. . .", tiểu cô nương lại lấy ra một ống sáo trúc nhỏ từtrong cổ áo, ô ô thổi hai tiếng, ngửa đầu nhìn theo hai con chim điêutrên trời theo tiếng sáo bay xuống: "Còn có Tiểu Khiêm và Tiểu Đào, đâylà bằng hữu mà phụ thân tặng cho tôi."
Hai con bạch điêu còn chưa lớn lắm, nhưng khi giương cánh trong không trung đã hiện rõ vẻ oai phong bá chủ bầu trời. Một con đậu trên lưnglạc đà, con còn lại muốn đậu trên đầu sói, nhưng sói kêu ô một tiếngcảnh cáo, lại giơ vuốt muốn đánh, nó đành phẫn nộ bay lên, nhưng khôngcam tâm vẫn bay vòng xung quanh tìm thời cơ đậu xuống, tiểu cô nươngcười nói: "Tiểu Đào, không cần đậu trên Tuyết tỷ tỷ, đậu trên lưng LinhĐang nghỉ ngơi một chút đi!"
Mọi người thấy được càng thêm ngạc nhiên, thật là hiếm thấy, cũnghiểu được vì sao tiểu cô nương có thể tìm thấy bọn họ. Thân hình TriệuPhá Nô chấn động, trong lòng bỗng nhiên phiên giang đảo hải*, hắn vừatinh tế đánh giá cô gái, vừa hỏi: "Mẹ cô họ gì? Cha cô họ gì? Cô tên làgì? Tại sao mẹ cô lại lệnh cô dẫn chúng ta qua sa mạc?"
*Phiên giang đảo hải: sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động.
"Ôi chao! Mẫu thân chính là mẫu thân à! Tôi tên là Vân Ca, mẹ tôi kểcó vị Triệu thúc thúc đối với mẹ có ơn, nên sai tôi đến dẫn đường. Mọingười có đi hay không đây? Nếu muốn chỉ hai ngày là có thể ra khỏi samạc!" Vân Ca ngồi trên lưng lạc đà, khi nói chuyện, hai chân đu đưa đuđưa. Trên chân nàng là một đôi giày màu xanh lá mạ, phía trên giày cóđính một viên ngọc Long Nhãn lớn. Đôi giày nàng đi vẫn đúng theo quy củ, nhưng chỉ là giày che một nửa, vẫn lộ ra mu bàn chân trắng như tuyết,theo nhịp rung động của chân nàng, đôi giày lúc ẩn lúc hiện dưới gấu váy xanh lục.
Vân Ca thấy thiếu niên chăm chú nhìn vào chân mình, bởi vì tuổi cònnhỏ nên vẫn hồn nhiên khờ dại, cũng không cảm thấy có gì ngượng ngùng,ngược lại còn cười ngọt ngào với thiếu niên. Thiếu niên lại thông minhtrước tuổi, vốn đã hiểu rõ các chuyện thế sự, đây là hành động vô ý,nhưng thấy Vân Ca cười, mặt không khỏi đỏ lên, vội vàng hướng tầm mắt ra chỗ khác, vẻ thờ ơ lạnh lùng không hợp với tuổi cũng giảm đi vài phần.
Triệu Phá Nô nhìn thấy tiểu cô nương này còn khờ dại chưa hiểuchuyện, không ngờ lại cố tình giấu giếm, biết có hỏi nữa cũng không cókết quả, chỉ có thể từ bỏ. Tên một đôi chim điêu mà khơi gợi lại chuyệncũ, trong lòng đau xót khó nói, tuy biết rằng vạn phần không có khảnăng, nhưng chính mình lại mơ hồ ngóng trông những suy nghĩ đó là thật.
"Tôi họ Triệu, Vân Ca, vậy phiền cô dẫn đường."
Vân Ca nhảy xuống lạc đà, cười cung kính hành lễ với Triệu Phá Nô:"Triệu thúc thúc, Vân Ca thay mẫu thân vấn an ngài", rồi chỉ vào mộtloạt túi nước trên lưng lạc đà: "Đây là nước cho Triệu thúc thúc"
Mọi người không chờ nàng nói xong, đã cùng nhau hoan hô, không còn vẻ ủ dột lúc trước, cười đùa nói: "Triệu gia, ngài chính là cứu tinh củachúng ta."
Triệu Phá Nô cởi xuống một túi nước, đang muốn đưa tới chỗ thiếuniên, lại phát hiện Vân Ca đã đích thân cầm túi nước đưa cho hắn: "Huynh tên là gì?"
Thiếu niên tựa như không nghe được câu hỏi của Vân Ca, vẫn im lặngtiếp nhận túi nước, im lặng uống. Những người khác đều liên tiếp nói lời cảm tạ với Vân Ca, nhưng thiếu niên cũng không có một tiếng cám ơn,thậm chí một ánh mắt tỏ lòng biết ơn cũng đều không có, vẻ mặt gần nhưhờ hững. Vân Ca lại không thấy chút gì kỳ lạ, chỉ chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn hắn.
Khi thiếu niên cầm túi nước đưa trả cho Vân Ca, nhìn thấy ánh mắtcong cong tựa mảnh trăng non của nàng, rốt cục thản nhiên nói: "TriệuLăng."
Vân Ca lập tức cất tiếng gọi trong trẻo: "Lăng ca ca", cùng với mộtnụ cười tươi đẹp như nhân gian trong một ngày nắng tháng tư. Chưa baogiờ bị người khác gọi như vậy Triệu Lăng chợt cảm thấy tận sâu trong nội tâm vốn tối đen như mực của mình bỗng nhiên xuất hiện một tia nắng mặttrời.
Tòa nhà tráng lệ, lò hương bằng đồng thau tỏa ra làn khói nhẹ mịt mù làm cho bóng người ngồi ở trên cao thoáng mơ hồ.
Một cậu bé chỉ khoảng bốn tuổi đứng ở giữa yến tiệc, hai tay chắp sau lưng đọc sách:
". . . Chúng thánh phụ đức, hiền năng tá chức, giáo hóa đại hành,thiên hạ hòa hiệp, vạn dân giai an nhân nhạc nghị, các đắc kì nghi, động tác ứng lễ, tòng dung trung đạo. Cố Khổng Tử viết: "Như hữu vương giả,tất thế nhi hậu nhân", thử chi vị dã. Nghiêu tại vị thất thập tái, nãitốn vu vị dĩ thiện Ngu Thuấn. Nghiêu băng, thiên hạ bất quy Nghiêu tửĐan? Nhi quy Thuấn. Thuấn tri bất khả tích, nãi tức thiên tử chi vị, dĩVũ vi tương, nhân Nghiêu chi phụ tá, kế kì thống nghiệp, thị dĩ thùycủng vô vi nhi thiên hạ trì. Khổng Tử viết: 'Thiều tẫn mĩ hĩ, hựu tẫnthiện hĩ', thử chi vị dã. Chí vu Ân Trụ, nghịch thiên bạo vật, sát lụchiền tri, tàn tặc bách tính. . ."
Tạm dịch: "Chúng ta phụng thánh đức, người có đức hạnh đảm nhận chứcvụ, chăm lo đại sự, thiên hạ hòa hợp, vạn dân an nhân vui sống, chuyệnnày là đương nhiên, làm việc đúng với lễ nghi, nửa đường còn lại tất sẽung dung tự tại. Cố Khổng Tử viết: "Nếu như có bậc vương giả cai trị, ắt một thế hệ sau mới có nhân nghĩa", chính là như thế. Vua Nghiêu tại vịbảy mươi năm, mới nhường ngôi cho Thuấn lập nên triều Ngu. Vua Nghiêubăng hà, thiên hạ bất quy Đan thái tử của vua Nghiêu (thái tử Đan Chu),mà thuận theo Thuấn. Thuấn biết không thể làm vua mãi mãi, về sau đãtrao ngôi vị Thiên tử cho Vũ, theo như cách vua Nghiêu đã làm, kế tục sự nghiệp, việc này không phải là vô nghĩa mà là vì thái bình của thiênhạ. Khổng Tử viết "Thiều* vô cùng tươi đẹp, cũng vô cùng lương thiện",âu cũng là như vậy. Về phần Ân Trụ, nghịch thiên bạo vật, giết ngườihiền đức, tàn ác với dân chúng...
*Thiều: tên một khúc nhạc của vua Thuấn.
Đoạn này rất khó chuyển ngữ, nên tớ chỉ tạm dịch theo ý hiểu, không thể chính xác hết được nhé.
Hai bên mọi người lắng nghe nét mặt lộ vẻ thán phục, gọi là thần đồng quả là không sai. Ông già ngồi ở trên cao cũng phải mỉm cười gật gậtđầu.
Cậu bé đọc hết sách, vừa định như bình thường sẽ nhào vào lòng mẫuthân, lại lập tức nhớ lại mẫu thân trước đó đã nhiều lần dặn dò, vì thếlàm một bộ dáng như người lớn chắp tay hành lễ, sau đó sống lưng thẳngtắp, dùng sách che mặt, từng bước từng bước nhỏ bước lui về chỗ củamình.
Bé thấy không ai chú ý, lập tức hướng mẫu thân làm mặt quỷ, mẫu thânngồi cạnh ông già phía trên cười nhẹ, gật đầu hàm ý bảo bé ngồi xuống.
............................................
Một ngày mùa hè, trời trong nắng ấm, tiếng ve kêu từng đợt.
Một bé trai năm tuổi nấp sau tấm màn che ở thư phòng, đôi mắt đen tolinh hoạt nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Bên ngoài vang lên tiếng bướcchân vội vàng, giọng nói của một người phụ nữ ôn nhu gọi: "Lăng nhi"
Cậu bé kinh hoảng cúi xuống, lập tức nghĩ là phải lên tiếng ngăn cản, nhưng đã chậm một bước. Chỉ nghe thấy đồng thời tiếng thét chói tai,thùng nước vốn đặt ở trên cửa theo động tác đẩy cửa của người bước vào,toàn bộ thùng nước hòa lẫn mực đen đổ vào người phụ nữ mới bước vào.Người phụ nữ từ đầu đến chân biến thành một con quạ đen ướt nước. Đámthị nữ bên cạnh sợ tới mức lập tức quỳ xuống hết thảy.
Vu An người hầu cận bên cạnh cậu bé đã sợ tới mức xụi lơ trên mặtđất, trong lòng vạn phần hối hận. Hắn vừa mới được lên làm nô tài hầucận, vừa mới học được cách nịnh nọt, vừa mới tham ô được một chút tiền,vừa mới sờ soạng được tay mấy thị nữ tỷ tỷ, chẳng lẽ ông trời đố kỵ anhtài, không để cho hắn có cơ hội làm thiên hạ đệ nhất gian trá nô tài, sẽ lấy mạng của hắn.
Cậu bé căng thẳng túm lấy tấm mành, mẫu thân thích nhất là vẻ mỹ lệ, lần này khẳng định xong rồi!
Người phụ nữ đứng ở cửa phòng im lặng một hồi, lúc đầu thấy khó tinvà kinh sợ, về sau chậm rãi hóa thành vẻ mặt bất đắc dĩ, "Lăng nhi, rađây!"
Cậu bé phía sau tấm mành ló đầu ra, rất nhanh dao động một chút, lạirụt trở về, "A tỷ* cắt nát bức tranh của con, con chỉ muốn trêu đùa A tỷ thôi. Con sẽ học thuộc lòng, sẽ tập viết chữ, sẽ nghe lời tiên sinh, sẽ không bắt nạt A tỷ nữa, sẽ..."
*Bình thường có thể gọi tỷ hoặc tỷ tỷ, nhưng thêm a vào sẽ thể hiện thân mật hơn.
Người phụ nữ đi đến trước người cậu bé, nắm chặt cổ áo cậu bé kéo béra khỏi bức mành, ra sức ôm chặt bé, lại xoa nhẹ lên mặt cậu bé mấy cái.
Cậu bé càng lúc càng sợ hãi, rốt cục dừng nói lải nhải, cúi đầu, "Con sai rồi ạ."
Cô nhìn thấy bộ dáng của bé, bỗng nhiên cười ha hả, phân phó mấy thịnữ phía sau, "Các ngươi còn quỳ làm gì? Còn không đi chuẩn bị đồ dùngtắm rửa? Phải dùng bồn tắm lớn nhất."
Cậu bé vốn ăn mặc đẹp đẽ, lúc này cũng đã mực nước đầy người. Bé hámiệng, nhìn mẫu thân, vẻ mặt giận mà không dám nói gì, mẫu thân nhấtđịnh là cố ý làm thế.
Từ khi ba tuổi trượt chân rơi xuống nước một lần, bé ghét nhất là tắm rửa trong bồn tắm. Mẹ bé nhìn thấy bộ dáng của bé, cười rồi hôn lên mábé, "Là tắm rửa, hay là lĩnh phạt, tự mình chọn đi."
Cậu bé vừa định nói "Lĩnh phạt", nhưng nhìn thấy ánh mắt mẹ bé đanghướng tới Vu An, lập tức cúi đầu xuống. Quả nhiên là phụ nữ và tiểu nhân thật khó đối phó, người ta gặp một đã rất thê thảm, mà mình thì gặpphải cả hai, cam chịu số phận đi.
.................................................. .......
Giữa vô số những tấm mành, bé từng trốn ở chỗ này khiến cho mẫu thântìm không thấy, ở sau mành nhìn lén mẫu thân lo lắng, cũng từng trốn ởchỗ này, đột nhiên nhảy ra hù dọa mẫu thân và A tỷ, khi không muốn nghetiên sinh giảng bài cũng trốn tới chỗ này...
Chỉ là hôm nay, bé nghe mà không thể hiểu được người ở trước mành nói gì, bé chỉ cảm thấy sợ hãi, một loại cảm giác sợ hãi chưa bao giờ trảiqua. Mẫu thân đang quỳ ở dưới đất cầu xin, trán mẫu thân đã dập xuốngtới chảy máu, nhưng vì sao mà ánh mắt phụ thân cứ tiếp tục lạnh như băng nhìn mẫu thân. Không phải tất cả mọi người đều nói phụ thân sủng ái mẫu thân nhất sao?
"Vì Lăng nhi, nàng phải chết!" Phụ thân chỉ nói một câu đơn giản, bé lại không thể nào hiểu được.
Tại sao lại vì mình? Mình mới không cần mẫu thân đau lòng. Cậu béđang muốn từ sau mành chui ra, nhưng Vu An phía sau dùng sức giữ chặttay và bịt miệng bé. Vu An đầu đầy mồ hôi lạnh, trong ánh mắt đều là cầu xin. Cậu bé quyết định dằn lòng xuống, động đậy một chút cũng khôngđược.
Hai cung nữ kéo mẫu thân ra ngoài, mẫu thân trước giờ vốn chỉ nức nởcầu xin, giờ biến thành tiếng kêu thê lương: "Làm ơn cho thần thiếp gặpLăng nhi lần cuối, Lăng nhi, Lăng nhi, Lăng nhi... "
Máu tươi từ trán mẫu thân tuôn rơi trên mặt đất.
Từng giọt, từng giọt, từng giọt...
Thẫm đẫm giữa sàn nhà, cảnh tượng đó trong lòng hắn cả đời cũng không quên được.
Mùi máu tanh kia vĩnh viễn tồn tại trong đại điện, cũng vĩnh viễn tồn tại trước mũi hắn.
Tiếng mẫu thân khi thì cầu xin bi thống, khi thì tuyệt vọng thêlương, ở trong đại điện tăm tối đó, cùng với mùi máu tươi, quanh quẩnkhông dứt.
Hàng đêm, hàng ngày, hàng tháng, hàng năm.
Hàng năm, hàng tháng, hàng ngày, hàng đêm...
Chưa bao giờ chấm dứt...
Lăng nhi, Lăng nhi, Lăng nhi...
Máu tươi kia rơi càng lúc càng nhanh, càng rơi càng nhiều, đã muốn bao phủ đến lồng ngực của hắn.
Mẫu thân, không phải lỗi của con! Không phải lỗi của con..."
Là của hắn sai, là hắn hại chết mẫu thân, là hắn sai. . .
"Lăng ca ca, Lăng ca ca. . ." Vân Ca nhẹ lay Triệu Lăng.
Cả người Triệu Lăng trong tấm thảm co lại, một đầu đầy mồ hôi lạnh, lại cắn chặt môi, một tiếng cũng không chịu phát ra.
.................................................. ..
Triệu Lăng trong ác mộng tỉnh lại trong nháy mắt, lập tức đẩy Vân Cara: "Nô tài to gan, ai cho phép ngươi..." Lúc nhìn rõ là Vân Ca, thấy rõ ràng mình đang ngủ ở sa mạc rộng lớn nhất trong thiên hạ, chứ khôngphải ở trong bóng tối bao trùm trong cung điện, hắn lập tức thu lại lờinói, ánh mắt dần dần từ lạnh lùng nghiêm nghị chuyển thành mơ màng.
Vân Ca bị Triệu Lăng đẩy ngã đập mông xuống đất, nàng đứng dậy xoa mông, nhỏ giọng hỏi: "Huynh gặp ác mộng sao?"
Triệu Lăng bình tĩnh nhìn vào bóng đêm, tựa hồ không hề nghe thấy câu hỏi của Vân Ca. Vân Ca tới bên đống lửa, lục lọi chiếc túi đem theo bên mình một hồi, tìm ra mấy miếng táo chua thả vào trong nước, đợi chonước nấu sôi, đoạn đưa cho Triệu Lăng.
Triệu Lăng nhìn chằm chằm vào cái bát mà Vân Ca đưa, không có ý địnhnhận lấy. Vân Ca nhẹ giọng nói: "Màu sắc tuy rằng khó coi, nhưng hiệuquả tốt lắm, quả táo chua có tác dụng làm ổn định tinh thần."
Triệu Lăng vẫn không động đậy, ánh mắt Vân Ca lại đảo qua một vòng,"Khi tôi không chịu uống thuốc, mẹ tôi đều hát cho tôi nghe dụ tôi uốngthuốc, tôi cũng hát cho huynh nghe, được không?" Nàng nói xong khẽ hátlên, Triệu Lăng nhìn thoáng qua mọi người đều đang ngủ say, đành cầm bát lên uống.
Vân Ca cười tủm tỉm nhìn hắn, Triệu Lăng uống xong, lập tức lại nằmxuống. Vân Ca ôm lấy thảm nhìn hắn một cái, dịch sang chỗ hắn một chút.Nàng dịch sang một tấc, Triệu Lăng trầm mặc lui về phía sau một tấc, Vân Ca lại dịch sang một tấc, Triệu Lăng lại lui về phía sau một tấc, VânCa lại dịch sang một tấc, Triệu Lăng lại lui về phía sau một tấc. . .
Triệu Lăng rốt cục không thể nhịn được nữa, hạ thấp giọng, hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Tôi không ngủ được, đúng lúc huynh cũng không ngủ được, chúng tacùng nói chuyện, có được không? Huynh kể chuyện trước đây của huynh chotôi nghe được không?"
"Không."
"Vậy tôi kể chuyện trước đây của tôi cho huynh nghe." Vân Ca khôngchờ hắn đồng ý, đã bắt đầu tự quyết định. "Có một năm, cha tôi dẫn tôitới Tuyết Sơn. . ."
Triệu Lăng vốn định giả bộ ngủ, để cho Vân Ca ngừng lải nhải, nhưngVân Ca lại tự nói một mình rất là vui vẻ, nói xong chuyện nàng tới Tuyết Sơn, lại bắt đầu kể về Nhị ca, Tam ca cuả nàng, tiếng Triệu Lăng lạnhlùng cất lên: "Ta muốn đi ngủ."
"Vậy huynh ngủ đi! Mẹ thường kể chuyện xưa cho tôi, tôi nghe sẽngủ... khi tôi năm tuổi, tôi và Nhị ca tới Đại Tần(La Mã). Đại Tần córất nhiều người tóc vàng mắt xanh, rất đẹp. Nhưng mà tôi không thích bọn họ, bọn họ bỏ đói sư tử rất nhiều ngày, sau đó thả sư tử ra chiến đấuvới con người, rất nhiều người ngồi ở trên xem, tôi rất ghét xem thứ đó, nhưng Tam ca lại rất thích xem. Bọn họ tặng cho phụ thân hai tiểu sưtử, sau đó Tam ca nuôi dưỡng... Huynh khẳng định không tin, nhưng tôithề thực sự có một quốc gia như vậy."
Vân Ca còn muốn nói thêm, Triệu Lăng đã cướp lời: "Thiên hạ to lớn,không thiếu những điều lạ, vì sao lại không tin? Khi Tiên đế tại vị, đãcó sứ giả một phân nhánh của Ba Tư tới bái kiến, trong Ðại Uyển liệttruyện của Sử ký đều có ghi lại. Nếu nhìn về hướng tây của Tây Vực, đấtnước phồn hoa có thể sánh bằng Hán triều chỉ có thể là đế quốc Ba Tư,đất nước Ba Tư ở phía Tây kia khác rất nhiều so với các quốc gia khác.Nghe nói thương nhân Ba Tư vì muốn độc chiếm con đường tơ lụa, nhằm ởgiữa thu lợi, mới không chịu đem địa hình phía tây Tây Vực nói chothương nhân người Hồ và thương nhân người Hán."
Khi Vân Ca kể cho người khác những chuyện mà nàng đã trải qua, rấtnhiều người đều cười nhạo nàng nói hươu nói vượn, lần đầu tiên gặp đượcngười tin tưởng vào câu chuyện của nàng, có chút trở nên hưng phấn,"Huynh tin tưởng câu chuyện của tôi sao? Đúng như huynh dự đoán, Đại Tần ở gần phía tây Ba Tư, huynh đã tới Ba Tư sao? Du ngoạn Ba Tư cũng vuilắm."
Triệu Lăng không để ý đến câu hỏi của Vân Ca, Vân Ca đợi một lúc,thấy hắn không trả lời, cười cười, lại tự bắt đầu kể tiếp những chuyệntrước đây của mình, nhưng Triệu Lăng lần này không lên tiếng ngăn cảnnữa, chỉ nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay thức.
Triệu Lăng từ nhỏ đến lớn, trở ngại của hắn chính là thân phận địavị, chưa từng có người nào có can đảm dám làm trái ý hắn, nói chuyệncùng hắn hoặc là cẩn thận chặt chẽ, hoặc cung kính e ngại, hoặc nịnh nọt thuận theo. Hắn lần đầu tiên gặp phải Vân Ca, người có da mặt dầy nhưvậy, hết lần này đến lần khác bày ra bộ dáng mặt dầy hết sức tự nhiên,một chút ánh mắt của người khác cũng không thèm để ý. Lúc đầu hắn vốn là bất đắc dĩ chịu đựng nghe Vân Ca làm ồn, nhưng dần dần, hắn bất tri bất giác thực sự nghe Vân Ca kể chuyện xưa.
Từ thảo nguyên phía bắc tới sa mạc rộng lớn, từ Châu Mục Lãng MãPhong(Everest) đến cao nguyên Mạt Mễ Nhĩ (Pamir), từ sóng to gió lớntrên biển rộng đến an hòa yên tĩnh nơi hang tuyết, từ kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu của Hung Nô Tây Vực tới công nghệ tinh xảo thời Tần...
Trong chuyện kể của Vân Ca, có một thế giới mà hắn chưa bao giờ đượctiếp xúc, hắn đã từng đọc tới trong sách, nhưng cũng cũng không thể nàothấy được, cũng không thể nào chạm tới thế giới đó. Đối với hắn mà nói,đó gần như là một thế giới trong truyền thuyết.
Cuối cùng hắn vẫn đang chờ nàng kể tiếp chuyện xưa, Vân Ca đang kểtới: "... đó là vũ điệu của rắn, đại Hồ tử bá bá đội khăn trùm đầu thổimột khúc nhạc, nó sẽ... nhảy múa... " tiếng nói ngắt quãng trong giấcngủ.
Vân Ca ngủ rất không có nề nếp, quấn thảm lật tới lật lui. Mắt thấynàng càng lúc càng gần tới đống lửa, tóc của Vân Ca đã gần như có mùikhét, nàng lại vẫn ngủ say như cũ chẳng biết gì, Triệu Lăng chỉ có thểcực kỳ bất đắc dĩ đứng dậy kéo nàng trở lại, sau đó nàng lại lăn tớihướng Triệu Lăng, càng lăn càng gần, Triệu Lăng nhẹ nhàng đẩy nàng ra,nàng lại lật mình lăn lại...
Túm trở lại, rồi đẩy dời đi, lại túm trở về, lại đẩy dời đi.
Ngày hôm sau khi Triệu Phá Nô tỉnh lại, nhìn thấy một cảnh chính là:Vân Ca ôm cánh tay Triệu Lăng, đang ngủ say, dường như trên khóe môi còn mang theo ý cười, không biết đang gặp mộng đẹp thế nào. Mà tư thế củaTriệu Lăng cũng thật là kỳ lạ, túm lấy một góc nhỏ ống tay áo của VânCa, giống như sợ nàng chạy trốn, lại giống như sợ nàng tới gần. Rõ ràngngủ thật sự sâu, mà trên mặt vẫn có vẻ mỏi mệt bất đắc dĩ.
" alt="Truyện Vân Trung Ca" />Đây được coi là một trong những chế độ chơi hay nhất của MMOFPS Warface, đã và đang thu hút đông đảo sự quan tâm của người chơi trên toàn thế giới. Ở bất kì thời điểm nào trong ngày, người chơi đều có thể bắt đầu trận đấu dễ dàng vì luôn có khá nhiều phòng chờ đợi sẵn.
Mỗi một chế độ chơi của Warface luôn đi kèm một câu chuyện và lần này, game thủ sẽ nhập vai vào đội đặc nhiệm với yêu cầu ám sát tên trùm của BlackWood có mật danh "Oberon Trắng", kẻ đứng sau nhiều âm mưu thâm độc. "Oberon Trắng" ẩn náu trên tầng thượng của tòa tháp Cá Mập Trắng cao 19 tầng.
Để chạm mặt với mục tiêu này, người chơi phải vượt qua 19 tầng của tòa nhà. Cevat Yerli - Giám đốc điều hành của studio Crytek, đơn vị phát triển Warface cho biết: "Mặc dù phải vượt qua 19 tầng của tòa tháp nhưng người chơi không cảm thấy nhàm chán khi mỗi tầng phải đối mặt với nhiều kẻ thù khác nhau, trang bị vũ khí khác nhau, điều này đồng nghĩa với việc phải lựa chọn chiến lược phù hợp và sáng suốt."
Teardown.com, một bộ phận thuộc hãng nghiên cứu TechInsight tiến hành “mổ bụng” chiếc Galaxy S5 phiên bản chip lõi tám Exynos, bộ nhớ 16GB và kết luận tổng chi phí linh kiện cũng như thử nghiệm của sản phẩm rơi vào khoảng 206,44 USD (4,35 triệu đồng). Linh kiện đắt nhất trong thiết bị lần lượt là vi xử lý (43,22 USD), màn hình cảm ứng (38,42 USD) và máy ảnh (17,25 USD). Cũng theo TechInsights, chi phí sản xuất của Galaxy S5 cao hơn mẫu S4 của năm 2013 (192,61 USD hay 4 triệu đồng).
" alt="Samsung S5 giá thành chỉ … 4,4 triệu đồng?" />
- ·Soi kèo phạt góc Liverpool vs Lille, 3h00 ngày 22/1
- ·Truyện Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng)
- ·Truyện Vân Phù Nhược Mộng Lai
- ·Watch Dogs giới thiệu multiplayer cực kì hấp dẫn
- ·Nhận định, soi kèo Bangkok United vs Nakhon Pathom, 19h00 ngày 20/1: Tin vào cửa trên
- ·Sony khuyến cáo một mẫu máy tính Vaio có nguy cơ cháy nổ
- ·Game mobile Việt: mượn mẹ 2 tỉ đồng để làm game Chiến Binh CS
- ·Cách xóa vĩnh viễn lịch sử chat trên Facebook
- ·Nhận định, soi kèo San Carlos vs Sporting San Jose, 08h00 ngày 21/01: Ám ảnh xa nhà
- ·Truyện Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim
Tiểu Hạ khịt mũi, không tiếp lời. Tất nhiên là vì hình tượng thục nữ. Cho đến khi người đi xuống cô mới thả lỏng. Người thương của Tiểu Hạ hơn cô có một tuổi mà đã được bổ nhiệm làm hội trưởng hội học sinh. Trần Minh Từ - đó chính là cái tên mà khiến Tiểu Hạ ngày nhớ đêm mong. Không những thế, anh ấy còn học sinh chăm ngoan khiến các thầy cô yêu thích, đồng thời cũng là nam thần của trường, mong ước của hàng trăm cô gái tuổi mới lớn. Tiểu Hạ, tất nhiên cũng không nằm ngoài số đó. Thật ra từ đầu cô cũng chẳng hề để ý đến anh cho lắm, nhưng từ cái hồi cấp hai bị anh cười làm cho say nắng đến choáng váng đầu óc thì cô cũng đã thích anh được hơn hai năm rồi. Tiểu Hạ chân chính cảm thấy không xứng đáng để thích thầm anh. Ngay cả nữ thần xinh đẹp học giỏi nhất của cái trường trung học phổ thông hàng đầu thành phố này cũng đã bị anh từ chối, thì cái người bình thường như cô thì có hi vọng gì? Khoan đã, cô không chỉ là bình thường thôi đâu! Mà là cực kì bình thường! Để có thể tiếp tục thích thầm anh chẳng ai biết được cô đã phải cố gắng như thế nào để vào được cái trường danh tiếng này đâu.
Thôi không nói đến việc đó nữa, hiện tại là Tiểu Hạ đang rất chật vật vì đống sách mới phát đây. Cô liếc nhìn từng tốp bạn nữ được các anh đẹp trai lớp trên đến đón, giúp bê sách. Cô bĩu môi, liếc nhìn Huyền Vũ đang khó khăn ôm đống sách lên.
"Nhìn cái gì nữa? Còn không mau ôm sách để đi về!" - Huyền Vũ liếc cô một cái.
Trương Tiểu Hạ thế nhưng lại bướng bỉnh gục mặt xuống chồng sách.
"Không muốn về! Trừ khi có anh đẹp trai nào ôm đống sách này về giúp tớ."
Huyền Vũ còn chưa kịp mở miệng, chồng sách của Tiểu Hạ đã được nhấc bổng lên. Cô ngớ người nhìn ai đó đang nở nụ cười sáng lạn hướng về phía cô.
"Để anh giúp em mang về nhé?"
Tiểu Hạ đỏ bừng mặt, vội ôm lấy sách từ trong lòng Trần Minh Từ về. Cúi đầu cảm ơn rồi chạy vụt mất. Huyền Vũ khóe môi giật giật, hướng anh cười gượng một tiếng rồi cũng đuổi theo Tiểu Hạ.
Kéo lại con người đang chạy thục mạng, Huyền Vũ trừng mắt
"Còn nói muốn anh đẹp trai giúp đỡ, sao không cho người ta giúp luôn đi!"
"Nhưng nếu thế thì tớ sẽ thành bia đạn cho đám con gái ở trường mất!" - Tiểu Hạ đau khổ nói.
Cô bạn thân chán nản chẳng buồn nói gì. Cái gì mà thương với chẳng nhớ, nhát quá cô nương ơi!
———
Tiểu Hạ ngồi vào bàn ăn cơm sau khi đã tắm rửa sạch sẽ. Ba cô đặt tờ báo mới mua hồi sáng xuống, lại bắt đầu than thở với mẹ cô.
"Thời nay trẻ con yêu đương nhăng nhít quá! Mới mười mấy tuổi đầu đã bạn trai với chẳng bạn gái."
Tiểu Hạ đang uống nước, nghe xong mém sặc. Sao nhột nhột thế nhỉ? Cô vuốt vuốt ngụm ngực, tự trấn an bản thân rằng cô chỉ đang đơn phương người ta thôi, không có yêu đương gì hết. Đứa em mười hai tuổi ngồi bên cạnh liếc nhìn bà chị mình, huých tay một cái
"Chị hai! Nhột hả?"
" alt="Truyện Đơn Phương Một Tình Yêu" />
- ·Nhận định, soi kèo Slovan Bratislava vs Stuttgart, 3h00 ngày 22/1: Mục tiêu phải thắng
- ·Pokemon X and Y trở thành game bán chạy nhất trên Nintendo 3DS cho đến nay
- ·Truyện Văn Phòng Ẩn Hôn
- ·Truyện Hoa Phong Bạch Vân
- ·Nhận định, soi kèo Neom SC vs Abha, 20h00 ngày 21/1: Khách ‘tạch’
- ·FPT ra điện thoại phân khúc phổ thông giá rẻ B65
- ·iPhone 5s và Galaxy S5 đọ cảm biến vân tay
- ·Tại sao AoE vẫn có chỗ đứng vững chắc trong cộng đồng game Việt?
- ·Soi kèo góc Benfica vs Barcelona, 3h00 ngày 22/1
- ·Truyện Vào Cửa Nhà Giàu