Kinh doanh

Không biết ghen là… mất chồng

字号+ 作者:NEWS 来源:Giải trí 2025-03-26 09:20:33 我要评论(0)

Tôi đã lấy chồng gần năm năm và có một cậu con trai được ba tuổi. Cuộc sống hôn nhân của tôi thi tholich thi dau v leaguelich thi dau v league、、

Tôi đã lấy chồng gần năm năm và có một cậu con trai được ba tuổi. Cuộc sống hôn nhân của tôi thi thoảng cũng có “vài cơn gió” thổi qua nhưng rất nhanh mọi thứ lại bình yên. Tuy có hơi an phận nhưng với tôi như vậy là đủ hạnh phúc.

Ru mình trong sự bình yên quá lâu,ôngbiếtghenlàmấtchồlich thi dau v league tôi dần nhút nhát và yếu đuối. Tôi đâm ra lo sợ lòng người bạc bẽo và gia đình ly tan. Nghĩ tới con nhỏ dại tôi thương đến thắt lòng và thầm mong điều tồi tệ ấy đừng bao giờ xảy ra.

{ keywords}

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Nhưng khi thấy một cơn mưa sắp kéo đến thì mình chỉ có thể tìm chỗ trú chứ làm sao ngăn được? Ngày phát hiện ra chồng mình ngoại tình, tôi đã giả câm, giả điếc để níu giữ cái gọi là hạnh phúc gia đình. Tôi cứ sống như con bù nhìn như thế cho đến khi nhỏ em gái gần như hét vào mặt tôi: “Bà làm vợ kiểu gì mà chồng có bồ nhí vẫn không hay biết thế? Hàng xóm người ta còn biết ổng thường hay ra vô nhà nghỉ nào mà bà còn ngồi ở đây nấu cơm?”.

Rồi không đợi tôi trả lời, nhỏ em cương quyết kéo tay tôi: “Đi, đi. Tui biết chỗ hai người đó. Tới bắt tại trận cho nhục mặt”. Tôi run rẩy lắc đầu. Thật không ngờ rằng, thái độ của tôi càng khiến cho cô em thêm phần cương quyết: “Không có gì phải sợ hết. Người nên sợ là con hồ ly tinh kia. Đi với em. Để em cào nát mặt nó ra. Phải cho nó bài học để nó đừng đi phá gia đình người khác nữa”. Khi nghe em gái nói thế, trong tim tôi đã bùng cháy ngọn lửa ghen tuông. Nhưng ngọn lửa chỉ leo lắt nên chưa kịp bùng lên đã bị dập tắt. Tôi rụt tay lại và nói như van nài: “Thôi em về đi. Để chị suy nghĩ”.

Bây giờ nhớ lại, tôi thấy lúc đó mình thật ngu ngốc. Thà cứ im lặng để giữ về phần mình sự cay đắng còn hơn để người đàn ông của mình nhận ra là vợ anh ta đã phát hiện sự thật. Tôi đã tính im lặng mãi miễn sao chồng tôi vẫn ở bên cạnh như trước đây là được. Nhưng dù tôi có chịu kiếp chồng chung thì liệu cô kia có chấp nhận hay không? Và sẽ ra sao nếu cô ta quyết chiếm chồng tôi làm của riêng?

Trước khi đưa ra quyết định, tôi bắt đầu thay đổi. Mỗi ngày tôi dậy sớm hơn và cố gắng nấu nhiều món ăn hơn. Ngoài ra tôi còn chăm chút lại dáng vẻ bên ngoài của mình và chịu khó “chiều” chồng hơn mỗi khi anh đòi hỏi. Tôi dường như cố gắng hết sức để chồng cảm thấy vui vẻ thoải mái khi quay về nhà.

Nhưng mọi nỗ lực níu kéo của tôi gần như vô vọng. Chồng tôi không nhận ra những thay đổi đó và anh ấy luôn hờ hững. Thậm chí cả ngày sinh nhật của con anh cũng không thèm về. Và chính lúc này đây, tôi mới thật sự giận dữ. Ngọn lửa đó phút chốc bùng lên mạnh mẽ, nó đốt cháy sự hèn nhát và nhu nhược trong tôi. Nó khiến tôi làm một việc mà trước đây chưa từng dám nghĩ đến, gọi điện cho chồng và kêu về nhà nói chuyện nghiêm túc.

Chưa đầy mười phút sau, chồng tôi xuất hiện trước cửa với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Không vòng vo, tôi nói một cách dứt khoát: “Một là anh bỏ con kia. Hai là ly dị” Tôi buộc anh đưa ra câu trả lời ngay lập tức và sẽ không có cơ hội nào khác. Nhưng thật mỉa mai, câu trả lời tôi nghe được không như những gì tôi đã liệu tính: “Nếu em còn thương anh, thương con trai thì cho anh thêm chút thời gian nữa, để anh giải quyết mọi chuyện ổn thỏa rồi sẽ về lại bên cạnh em”.

{ keywords}

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Nghe chồng nói tôi gục xuống như thân chuối bị chặt. Ngay cả một lời nói dối để tôi vui anh cũng không nói. Anh muốn tôi thương anh vậy ai sẽ thương tôi, kẻ bị lừa dối và phản bội? Tôi mấp máy môi: “Tùy anh nhưng giải quyết cho sớm. Nếu không thì…” Và ngay đêm đó, trong điện thoại tôi hiển thị tin nhắn với giọng điệu đầy thách thức: “Chào chị. Em là người yêu của anh H. Vừa nãy, em có nghe anh H kể lại là chị bắt phải chọn giữa vợ và người yêu. Em nghĩ hay là chị nên buông tay để chúng em được chính thức đến với nhau. Em hứa sẽ chăm sóc tốt cho con trai của chị như là con ruột của mình”.

Ngay lập tức tôi gần như phát điên. Tôi quăng điện thoại vào mặt chồng và xé nát quần áo trong tủ đồ của anh ấy. Tôi cứ thế vừa khóc vừa gào. Tôi quậy phá bù lại cho những tháng ngày nhịn nhục.

Cuộc sống không bao giờ là dễ dàng và tôi đã chọn sai cách để giữ gìn hạnh phúc. Thay vì đối mặt thì tôi lại chọn cách trốn tránh. Tôi không chịu thừa nhận hôn nhân của mình đã bị phai nhạt theo thời gian. Sự êm đềm đã làm cho nó trở nên nhàm chán. Trong khi tôi yên phận thì chồng tôi lại thấy ngột ngạt và bắt đầu “dòm ngó” những của ngon vật lạ hấp dẫn bên ngoài. Nỗi đau của tôi. Bài học đắt giá của tôi đã giúp tôi bừng tỉnh và quyết đấu tranh đến cùng. Tôi không muốn đến lúc mất hết rồi mới hối tiếc trong muộn màng.

(Theo Minh Thùy/Phunuonline)

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Khắc sâu vào tầm mắt của Mai Địch, là một gương mặt cực kỳ đẹp trai, cười rất tà tứ (cười không đúng đắn).

Mái tóc dài màu vàng óng ánh, tròng mắt màu xanh sâu thẳm, sóng mũi thẳng, cánh môi mỏng trong rất hấp dẫn . . . . .

Gương mặt như thế này, trong cung tổng cộng có hai người, hai người có dáng dấp giống nhau như đúc, ngay cả chiều cao, thể trọng cơ hồ không kém nhau bao nhiêu.

Nhưng Mại Địch liền lập tức biết được thân phận của người đàn ông trước mặt này ai.

"Tứ điện hạ, anh. . . . . ." Bởi vì trong hai người bọn họ, chỉ có tứ vương tử, mới có thể thấy cô, là sờ mông của cô.

"Mai Địch, cái mông của em đúng là cực phẩm, vừa mềm lại vừa vểnh." Kiệt Tư La ranh mãnh nhìn Mai Địch, vừa nói vừa ngắt mông của cô, "Để cho ta sờ đi, ta còn sờ chưa đủ!"

"Điện hạ, anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh đừng bày ra bộ dáng như vậy." Mai Địch đỏ mặt, giãy dụa cái mông, ý đồ tránh né bàn tay của anh đang đặt lên mông cô.

"Tránh cái gì mà tránh? Để cho ta sờ mấy cái, cô cũng không mất miếng thịt nào." Kiệt Tư La đang nói chuyện với Mại Địch, nhưng ánh mắt của anh lại nhìn Cố Mạt Lị.

Cố Mạt Lị nghe tiếng kêu sợ hãi của Mai Địch, theo bản năng quay về phía sau nhìn cô ấy, khi thấy Kiệt Tư La, liền lập tức quay lại làm tiếp công việc của mình, trên mặt cô không toát lên vẻ ngạc nhiên.

Mai Địch bất đắc dĩ nói: "Tứ điện hạ, Mai Địch còn có việc, van cầu anh không cần trêu Mai Địch nữa, có được hay không?" Mai Địch tiếp tục giãy dụa cái mông, hy vọng có thể đem bàn tay anh đẩy ra.

"Mai Địch, em thật hẹp hòi, cái mông của em tốt như vậy, đều không cho người ta sờ. . . . . ."

Kiệt Tư La mất hứng, mặt suy sụp, "Thôi, nơi này không thú vị nữa, ta đi về phòng luyện đàn đây." Nói xong, anh cất rời đi.

Khi đi tới bên cạnh Cố Mạt Lị anh cố ý thả chậm tốc độ, ở bên tai cô, dùng giọng nói nói đủ một mình cô nghe: "Buổi tối trước khi ngủ, em không cần khóa cửa."

Sau khi Kiệt Tư La rời đi, Mai Địch mở miệng oán trách: "Tứ điện hạ quả thật háo sắc, mỗi lần gặp tôi đều bóp mông của tôi, không biết những người ái mộ anh ta, có biết anh ta có sở thích đó hay không, nếu biết chắc sẽ không còn mê anh ta như vậy nữa."

Kiệt Tư La đánh đàn Piano nghe rất hay, rất tự nhiên, trên toàn thế giới đều có người ủng hộ anh, đặc biệt là phái nữ ủng hộ anh rất nhiều.

Kiệt Tư La không chỉ đánh đàn Piano rất xuất sắc, mà dáng dấp của anh ta cũng rất đẹp trai, những người phụ nữ mê anh ta, cũng là đều tất nhiên.

Mai Địch nhìn Cố Mạt Lị, cô nghi ngờ nói: "Kỳ lạ thật, trong cung có nhiều người hầu nữ như vậy, cơ hồ đều bị anh ta đùa giỡn qua, riêng chỉ có bạn, ít nhất là ở trước mặt người khác, sẽ không đụng vào bạn, đây là vì cái gì?"

Cố Mạt Lị đối với nghi ngờ của cô ấy, từ chối cho ý kiến, vẫn tiếp tục làm công việc của mình.

Thấy dây phơi đồ đã đầy, cô đi tới sợi dây khác.

"Chẳng lẽ. . . . . . Hì Hì, Tứ điện hạ đùa giỡn bạn ở sau lưng của chúng tôi, cho nên chúng tôi mới không thấy phải không?"

Cố Mạt Lị ngừng tay, nhìn Mai Địch, vẻ mặt khẽ biến, "Bạn không cần nói lung tung!"

Mai Địch cười nói: "Tôi đùa thôi mà." Cô lại cau mày tiếp tục suy đoán, "Hay là nói. . . . . . Tứ điện hạ không có hứng thú với bạn?"

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô liền lập tức loại trừ khả năng này.

Mạt Lị so với cô nhỏ nhắn hơn, nhưng cô ấy cũng có lồi có lõm, uyển chuyển thướt tha, tuy không bằng những người phụ nữ chuyên đi phóng điện lung tung, nhưng cô ấy cũng rất có mị lực, nhìn thế nào cũng thấy không thiếu đàn ông tiến tới. Huống chi anh ta là một siêu cấp háo sắc, tất cả những người hầu nữ anh ta đều đụng qua, chỉ không đụng một mình Mạt Lị?

Mại Địch tìm đủ mọi nguyên nhân, đều không có kết quả, cuối cùng cô ném chúng ra sau đầu, bắt ta vào làm công việc.

Đem tất cả đồ đạc đều phơi xong, Cố Mạt Lị đi tới phòng của nhị công chúa Tắc Bố Lệ Na, khẽ gõ cửa, bên trong có tiếng trả lời, cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Trong phòng, Tắc Bố Lệ Na đang nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế salon màu trắng gạo, thưởng thức tách cà phê vừa mới pha xong, thấy Cố Mạt Lị đi vào, cô cười hỏi: "Có chuyện tìm ta?"

Bộ dáng Cố Mạt Lị muốn nói lại thôi, "Tôi. . . . . . Cái đó. . . . . ."

"Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần ấp a ấp úng?" Tắc Bố Lệ Na nhíu mày, mím môi, mặt rất hứng thú nhìn cô.

Mặt Cố Mạt Lị đỏ lên, "Được . . . . . Lần trước. . . . . . Cô, cô đưa thuốc. . . . . . Cho tôi. . . . . ."

Tắc Bố Lệ Na chặn lại lời nói của cô, "Lần trước ta đưa thuốc cho cô, cô uống xong rồi, đúng không?" Trên thực tế, từ khi Cố Mạt Lị đi vào, cô đã biết cô ấy muốn gì rồi.

"Ừ." Cố Mạt Lị ngượng ngùng gật đầu

Tắc Bố Lệ Na để tách cà phê xuống, cô quay người qua bên cạnh, nói với người đàn ông cực kỳ đẹp trai nhưng rất lạnh lùng: "Cù Diên, đi vào phòng ngủ của ta lấy một bình thuốc nhỏ màu trắng tới đây."

Người đàn ông lạnh lùng đi theo bên người Tắc Bố Lệ Na vừa bảo vệ cô vừa là chân chạy vặt của cô, khi Cố Mạt Lị đi vào hoàng thất làm người hầu, thì bên cạnh nhị công chúa đã có hắn ta rồi.

Cố Mạt Lị lần đầu tiên gặp hắn ta, đã thấy hắn ta rất lạnh lùng, làm cho cô cực kì sợ hãi, Đại Vương Tử mặc dù rất lạnh, rất ngầu, nhưng ít ra người hầu ở bên cạnh hắn cũng thấy chút ấm áp.

Vậy mà người này vĩnh viễn đều lạnh băng, mặt không chút thay đổi, hắn năm nay đã ba mươi mốt tuổi, cô biết hắn cũng được mười năm rồi, hắn vẫn lạnh lùng như xưa, cô chưa bao giờ thấy hắn cười, cô hoài nghi có phải hay không hắn không biết cười.

Cù Diên nghe theo mệnh lệnh của Tắc Bố Lệ Na, lập tức đi vào phòng ngủ cô, không tới hai phút liền trở lại, đem một bình nhỏ màu trắng đưa cho Tắc Bố Lệ Na, Tắc Bố Lệ Na cầm nó đưa cho Cố Mạt Lị.

"Cầm lấy đi."

Cố Mạt Lị cầm lấy cái bình, "Cám ơn Nhị công chúa."

"Không cần cám ơn, vẫn là câu nói kia, uống hết tới tìm ta, không cần khách khí hoặc xin lỗi." Tắc Bố Lệ Na nháy mắt mấy cái với Cố Mạt Lị, trên mặt nở nụ cười.

Cố Mạt Lị ừ một tiếng, không biết nói những gì, mặt lại càng đỏ hơn.

"Còn có chuyện khác sao?" Tắc Bố Lệ Na nhìn cô.

"Không có. . . . . . Không có, Mạt Lị đi xuống. . . . . ."
" alt="Truyện Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc" width="90" height="59"/>

Truyện Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc


"Quyết định rồi." Ngải Huy trả lời rất khẳng định, hắn đã quyết định xong từ lâu, không có điểm gì để do dự.

Mập mạp như than thở, lại như ước ao: "Ngươi không nên bị những đồ con nít kia vượt mặt, như vậy sẽ khiến ta cảm thấy mất mặt. Ta thực không rõ, đánh đánh giết giết có gì hay ho? Cầm lấy khoản tiền này, đủ để chúng ta trở về sống tốt nửa đời người! Một nhóm người cùng tiến vào hoang dã với chúng ta có bao nhiêu người? Hai nghìn! Chỉ có hai chúng ta sống sót! Đây là tiền bán mạng, hiểu không! Ta chết, tiền này nhà ta còn có thể lĩnh, nếu ngươi chết thì..."

"Vì vậy ta phải sống." Ngải Huy cắt đứt giọng mập mạp càng nói càng kích động, hắn đứng thẳng, khuôn mặt kiệt ngạo bình tĩnh lắm.

Cơ hội tiến nhập Ngũ Hành Thiên không dễ. Tư chất của hắn không xuất sắc, vốn không có tư cách tiến vào Ngũ Hành Thiên, may mà biểu hiện ba năm qua của hắn rất ưu tú, trong hoàn cảnh phức tạp khẩn trương hắn biểu hiện được sự lãnh tĩnh, cộng với dũng khí và ý chí chiến đấu thể hiện ở những thời khắc mấu chốt đều khiến người ta ta có ấn tượng sâu.

Khi hắn đề xuất thỉnh cầu một danh ngạch tiến vào Ngũ Hành Thiên, sau khi cân nhắc bề trên đã đồng ý.

Hai nghìn người làm việc cực nhọc, chỉ có hai người may mắn còn sống, dù bảo là vận khí chiếm đa số cũng đủ để thuyết minh rất nhiều vấn đề.

Mập mạp cụt hứng ngồi xuống, gã đã quá quen sự quật cường của Ngải Huy. Suy nghĩ lại, gã lại trở nên phấn chấn, khuôn mặt chân thành nói: "Nhớ là hãy viết tên của ta lên giấy cấp dưỡng, tiện nghi người khác không bằng tiện nghi cho ta."

Ngải Huy chẳng buồn để ý đến gã, tiện tay bứt lấy cọng cỏ xanh bỏ vào trong miệng, gối đầu thích ý nằm xuống. Trong ba năm ở vùng hoang dã này, ngày ngày thần kinh đều tập trung cao độ, máu tươi, sinh tử, ẩu đả, đó là cái thế giới hắc ám băng lãnh hỗn tạp màu đỏ tươi.

Làm thế nào vượt qua được ba năm này, hắn không biết, cũng không muốn nhớ lại, đó không phải là hồi ức tốt đẹp gì.

Ánh tà dương chiếu lên người, ấm áp và thoải mái, trán Ngải Huy giãn ra, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị kiệt ngạo trên mặt tan đi từng chút trở nên yên tĩnh bình hòa.

Thật là thoải mái!

Thân thể ấm áp dễ chịu từ từ thả lỏng, tâm tình Ngải Huy cũng buông lỏng, tựa như vụ khí không chịu trói buộc, im hơi lặng tiếng tràn ra.

Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ mơn man, cảm giác có chút xa lạ lại có chút quen thuộc thức tỉnh những hồi ức xa lạ lại quen thuộc từ sâu trong não.

Ba năm trước ba năm đó, ánh nắng và gió tại kiếm tu đạo trường cũng là như thế này.

Khi mặt trời còn chưa hiện lên, hít không khí lành lạnh vào, hắn bắt đầu quét dọn đạo trường được cải tạo từ thương khố hoang phế. Trước tiên là lau sàn nhà ba lần, coi như là khởi động. Lau xong sàn nhà, bắt đầu làm giá gỗ. Gỗ đều là loại bình thường hắn nhặt được khắp đường phố, kích thước dài ngắn các loại nên cũng chẳng có cách nào chú ý quá nhiều tới hình dạng giá gỗ.

Lắp dựng xong giá gỗ, hắn bắt đầu chỉnh lý kiếm điển bí tịch mà lão bản gần đây thu nhặt được.

Những bí tịch này có giá thị trường một đồng hai mươi cân, sách giấy rẻ, thiết khoán kim bối thì đắt hơn một chút, đắt nhất là ngọc giản. Lượng công việc không nhỏ, nhưng chẳng có ai thúc dục nên Ngải Huy cũng không gấp, thuận tiện lục lọi, bình phẩm xem sao.

Thỉnh thoảng, hắn còn tưởng tượng nếu ở thời đại tu chân, mình sẽ phong quang cỡ nào, bán kiếm điển cũng phải bán đến tay nhũn ra mất.

Chỉnh lý xong kiếm điển bí tịch, hắn bắt đầu chỉnh lý phi kiếm bảo kiếm.

Lúc này mặt trời đã lên cao, ấm áp tựa như bây giờ. Khóe miệng Ngải Huy bất giác hơi hơi nhếch lên hiện ra nụ cười tươi.

Cho dù phi kiếm bảo kiếm mất hết linh lực, ảm đạm không ánh sáng, chỉ là một đống phế liệu. Nhưng dưới ánh mặt trời, Ngải Huy thường bị vẻ đẹp cổ xưa của chúng nó hấp dẫn.

Phi kiếm đại biểu cho đỉnh cao của thế giới tu chân, là thứ mà luyện khí đại sư các thời kỳ yêu thích nhất. Chúng thiên kì bách quái, hình dạng gì đều có, có hình dạng thậm chí khiến người ta ta căn bản vô pháp tưởng tượng đến phi kiếm.

Hắn không đụng tới thứ quá gỉ sét, vạn nhất gãy hỏng lão bản sẽ mắng hắn.

Không có tiền công, bao no ba bữa, cuộc sống như vậy đối với trẻ con chưa tới mười tuổi đã phải lang bạc kỳ hồ thì thực tốt đẹp như ánh nắng lúc này vậy, hắn tìm không được từ ca ngợi tốt hơn.

Lão bản là người tốt, chỉ là bản lĩnh làm ăn khá kém cỏi.

Người làm ăn hợp cách sẽ làm kiếm tu đạo trường sao?

Ngải Huy sống ở đạo trường ba năm, số người tới đạo trường dạo bước tham quan chưa tới mười. Nhìn thấy cửa vào treo chiêu bài kiếm tu đạo trường, chín trên mười người quay đầu đi luôn.
" alt="Truyện Ngũ Hành Thiên" width="90" height="59"/>

Truyện Ngũ Hành Thiên