Các tin, bài khác
|
Mẹ con 'dị nhân' biết 'ngửi mùi' người tự tử Kiểu ghen tuông bệnh hoạn của hung thủ giết người yêu cũ Những câu chuyện vô cùng cảm động về loài chó Cưới vợ hơn tháng mà chỉ mới… đi vòng vòng Giết chó - nỗi ám ảnh về cái ác và sự lừa dối |
Những lúc vào tác nghiệp tại bệnh viện, tôi được chứng kiến bao số phận conngười. Còn với trưởng điều dưỡng Nguyễn Xuân Vinh, khoa Tim mạch lồng ngực, Bệnhviện Việt Đức thì nơi anh làm như một xã hội đa màu sắc. Nơi mà anh bảo tìnhthương con người với con người khiến trào nước mắt nhưng nơi đây cũng là nơi màcon người lộ ra những góc tối của mình.
Khi ngồi ở phòng trực cấp cứu bệnh viện Việt Đức, người ra người vào, ngườiđược cấp cứu do tai nạn ô tô, do ngã… anh Vinh bỗng nhớ lại những câu chuyện vềcuộc đời mà anh không bao giờ quên ở căn phòng này.
Sáng ăn xin, tối thành hoàng tử nơi vũ trường
Đó là một bệnh nhân nam lúc ấy hơn 25 tuổi quê ở Thuỷ Nguyên, Hải Phòng.Thanh niên này ra Hà Nội và sống dưới gầm cầu Long Biên. Một ngày, anh ta phảivào viện cấp cứu vì ngã gãy xương sống khá nguy kịch. Đó là chàng thanh niên rấtđẹp trai. Anh Vinh và các điều dưỡng, bác sĩ khác đã tận tình cứu chữa.
Trưởng điều dưỡng Nguyễn Xuân Vinh kể: “Khi xe cấp cứu đưa vào viện, ngườithanh niên đó mang bên mình một túi đồ. Nhìn cách giao tiếp với mọi người, aicũng tưởng đó là một thanh niên hào hoa, chứ ít ai biết đó là kẻ ăn mày.
|
Chàng lãng tử ăn xin: “Giờ, em mới thấm thía, những gì em làm, và cuối cùng, số phận em cũng phải gánh chịu”. Hình minh họa |
Trong túi đồ anh ta nhờ tôi trông hộ là quần áo hiệu. Và tôi nhớ có 2 đôigiày rất sành điệu, trong đó có một đôi màu sáng bóng.... Trong thời gian nằmviện, chàng thanh niên ấy thấy tôi thân thiện. Hơn nữa, anh ta không có mộtngười thân thích bên cạnh và không dám nhờ ai nên chỉ biết trông cậy vào tôi”.
Từ đây, câu chuyện về cuộc đời anh ta bắt đầu hé mở dần. Anh ta tên là NguyễnHữu T. Khi lên đất Hà Nội, anh ta phát hiện ra rằng, nghề ăn xin là nghề hái ratiền. Vì vậy, cứ ban ngày, anh ta ăn mặc rách nát đi lê la khắp chỗ ở Hà Nội xinăn. Nhưng đêm đến, trút bỏ bộ quần áo bẩn anh ta mặc diện và đi vũ trường.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, với những tình, tiền vào ban đêm. Ban ngày là cuộcsống nơi phố xá. Anh ta bảo: “Giờ, em mới thấm thía, những gì em làm, và cuốicùng, số phận em cũng phải gánh chịu”.
Một ngày, anh ta bị ngã đến gãy xương sống, không thể đi đứng được nữa. Anhta cậy nhờ anh Vinh: “Em không có người thân gì cả, nếu em chết đi, trong tàikhoản em còn 29 triệu đồng, anh nhờ bệnh viện hoặc đưa tiền cho một ai đó đứnglên lo ma chay cho em”. May không chết, nhưng người thanh niên này không tự đilại được, anh ta lại nhờ anh Vinh mua hộ xe lăn.
Sau đó, anh ta qua khỏi được xuất viện về quê nhưng không ai nuôi và được đưavào trại bảo trợ xã hội.
Đứa con gái 8 tuổi ăn xin đưa bố vào cấp cứu
Một câu chuyện khác về số phận con người nơi bệnh viện khiến điều dưỡngtrưởng Nguyễn Xuân Vinh nhớ mãi.
|
"Con bé dáng người nhỏ, dong dỏng. Tóc dài bên bết nhưng ánh mắt rất sáng và có cái cười rất có duyên. Nó nói năng hoạt bát như một người từng trải”. Hình minh họa |
Cách đây khoảng 8 năm, vào một ngày nóng nực, khi anh Vinh đang trực tạiviện, bỗng xuất hiện một con bé 8 tuổi ăn mặc rách rưới. Con bé dắt theo mộtngười đàn ông trong bộ quần áo cũ nát không kém. Người đàn ông có khuôn mặt mệtmỏi tột cùng, đôi mắt thâm sâu hoắm, thân hình gầy gò da bọc xương nhưng bụng tonhư trống lê từng bước vào phòng cấp cứu.Đưa bố vào, đứa trẻ quá bé để có thể nói chuyện với y tá trực ngồi ở bàn. Nóphải kiễng đôi chân bé nhỏ lên, tay cầm tờ giấy quơ quơ và bảo: “Cứu bố cháuvới, bố cháu ốm quá”.
Lúc này, anh Vinh mới chợt nhận ra đứa trẻ đưa bố vào cấp cứu. Mới hỏi đượcvài câu, nó bỗng ngồi quỳ sụp xuống và cầu xin cứu bố. Nó bảo nó không có tiền,nó và bố đi ăn xin chỉ đủ ăn. Nhưng viện vẫn nhận vào.
Anh Vinh nhớ lại: “Con bé dáng người nhỏ, dong dỏng. Tóc dài bên bết nhưngánh mắt rất sáng và có cái cười rất có duyên. Nó nói năng hoạt bát như một ngườitừng trải”.
“Đứa trẻ ấy dù còn bé lắm, nhưng nó cư xử như một người trưởng thành. Nhìnnó, tôi nghĩ nhiều người còn phải học…”.
Sau khi bố cô bé được nhận vào viện, được truyền thuốc, nó cứ ngồi bên cạnh. Mệtquá, nó ra ngoài hành lang nằm trên chiếc ghế. Chốc chốc, con bé lại giật mìnhtỉnh giấc. Nó chỉ sợ bố nó ra đi mà không có nó bên cạnh.
Nhiều y tá thấy thương nó, bảo đi ngủ, nó nhất định không chịu, cứ nằm cả đêmtrên ghế, mặc cho muỗi đốt. Thỉnh thoảng, nó lại chạy vào xem bố thế nào.
Trong ca trực đêm ấy, tôi cùng vài người nấu bát mì ăn đêm và gọi con bé vàoăn cùng. Nó cảm động, ôm chân tôi bảo: “Con ước gì, con có được bố mẹ như các côcác chú”. Nó thèm được sự chăm sóc của người lớn. Con bé ấy mới có 8 tuổi mà đãtự chăm sóc mình, rồi chăm sóc cả bố. Nó đâu được ai quan tâm.
“Chắc nó cảm nhận được tôi như người thân duy nhất ở viện. Khi nó đưa bố nó vàokhoa, cứ có việc gì, nó lại chạy ra tìm tôi, từ chuyện hỏi bao giờ bố nó khỏi.Mọi người tại sao lại điều trị thế này thế kia, và câu hỏi có vẻ khó trả lờinhất là khi nào bố nó ra viện. Tôi đã nghe mọi người tiên lượng về bố nó mà.
Bố con bé đó mắc bệnh bán tắc ruột do lao trên bệnh cảnh xơ gan cổ trướng.Đáng tiếc là ngày bệnh viện giúp đưa bố nó về quê, tôi không gặp nó nữa”.
Kể đến đây, mắt anh Vinh nhìn xa xăm nhớ về con bé ăn xin với dáng vẻ nhỏ bé.
(Theo VTC News)
" alt=""/>Chàng lãng tử sáng ăn xin, tối đi vũ trường
|
Chị Nguyễn Kim Ngọc |
Chị Ngọc kể, khi bé Phúc 6 tháng tuổi, chị phát hiện con vẫn chưa thể ngồi. Lo lắng con phát triển khá chậm so với cột mốc vận động của một đứa trẻ bình thường, chị đưa con đi khám thì được bác sĩ kết luận con bị bại não.
Cầm tờ kết quả trong tay, anh Luận chỉ biết ôm vợ. Chị Ngọc không dám tin, cũng không muốn tin vào sự thật. Cảm giác tuyệt vọng như có ai đó vừa đẩy mình xuống vực thẳm. Chị tự chất vấn bản thân đã làm gì sai mà biến cố khủng khiếp này lại rơi vào chính gia đình mình, rơi vào đứa con chỉ vừa vài tháng tuổi. Nhìn con trai bé xíu xiu mà phải chịu bạo bệnh, chị Ngọc cứ buồn, rồi khóc.
Đến năm con 3 tuổi, người mẹ này mới dần chấp nhận sự thật con bị bại não do ngạt khi chào đời, dẫn đến biến chứng tổn thương não. Chị nói với chồng, bằng mọi giá phải cho con một cuộc sống an yên.
Cùng với việc đưa con đi khắp nơi trị bệnh, vợ chồng chị Ngọc cũng cố gắng dành thời gian cuối tuần đưa con đi chơi. Chị rơi nước mắt khi nhớ lại khoảnh khắc dẫn con ra ngoài nhưng lại nhận được ánh nhìn soi mói của những người xung quanh. "Có người nói với tôi, bé bị như vậy mà còn bế đi chơi cầu trượt làm gì?”, chị Ngọc nghẹn ngào kể.
|
Anh Nguyễn Công Luận rưng rưng khi nhớ lại quãng thời gian đã qua. |
Đưa con về nhà, chị Ngọc cùng chồng cố gắng quên đi mọi ánh mắt ấy, quyết tâm mang lại cho con một cuộc sống bình thường, vui vẻ như bao người.
Chị nói, lúc con 6 tháng đến 6 tuổi là khoảng thời gian cùng cực nhất của gia đình. Vì ngoài bại não, con trai chị còn bị nhiều bệnh khác như: Viêm phổi, viêm phế quản hay tiêu chảy…
Bé Phúc cũng không thể tự ngồi được. Chị Ngọc phải dùng dây vải buộc con vào chiếc ghế nhựa để con tập chơi game trên máy tính. Anh chị cũng mua cho con chiếc điện thoại đầu tiên trong đời để bé luyện ngón tay khi bấm trên các phím chữ, số. Chị mua một chiếc xe tập đi dành cho trẻ em, buộc con lên xe để luyện cho đôi chân hoạt động.
Chuyện ăn uống của con cũng là cả một vấn đề và hầu như tuần nào, chị cũng phải bế con đi gần 50km từ Long An đến TP.HCM để con nhập viện điều trị. "Thời gian đó, vợ chồng tôi lấy bệnh viện làm nhà. Nhiều khi, hai vợ chồng cũng chỉ gặp nhau lúc thay ca chăm con", chị Ngọc xót xa nói.
Đang là giáo viên của một trường dạy nghề gần nhà, vợ chồng chị đành nghỉ dạy, tập trung nhiều thời gian cho con. Anh chị gom hết tiền tiết kiệm, mua máy tính, mở lớp dạy Tin học ở nhà. Chị Ngọc cho biết, hai vợ chồng cùng chuyên môn nên có thể thế vị trí cho nhau, cứ anh ở nhà thì chị ở viện cùng con và ngược lại.
Cứ như vậy, vợ chồng anh Luận nương tựa vào nhau. Người kiếm tiền, người vào bệnh viện chăm con. Tranh thủ thời gian ở bệnh viện, chị Ngọc còn tự mày mò tập làm hoa thủ công để bán. Chị cũng làm bất cứ việc gì kiếm ra tiền để lo cho con.
|
Vợ chồng anh Luận - chị Ngọc. |
Hạnh phúc đến muộn
Năm Phúc lên 6, gia đình chị Ngọc hay tin Giáo sư Nguyễn Tài Thu châm cứu rất tài tình vì vậy hai vợ chồng gom hết tiền bạc để anh Luận đưa con ra Hà Nội cứu chữa.
Điều trị suốt 10 ngày liền tại Bệnh viện Châm cứu Trung Ương, Phúc hoàn toàn kiệt sức, không ăn uống được. Anh Luận quyết định đưa con về nhà vì lo con không chịu đựng nổi. Chị Ngọc nhớ mãi cảnh đi đón chồng và con ở sân bay, bố cõng con trên lưng, tay kéo va li. Phúc không nhận ra mẹ vì quá mệt mỏi và đau đớn.
Được mẹ dạy cho sử dụng máy vi tính trước đó, vì vậy, sau khi ra Hà Nội về 3 ngày, Phúc khiến cả gia đình hoàn toàn bất ngờ khi đánh được dòng chữ: “Mẹ ơi, Hà Nội có hội nghị APEC” trên máy vi tính. Sau đó, mỗi lần được ra đường chơi, Phúc nhớ toàn bộ bảng hiệu, tên đường và số điện thoại. Về nhà, em mở trang word gõ lại những gì nhìn thấy trên đường cho bố mẹ đọc. Nhìn con, vợ chồng chị Ngọc mừng rơi nước mắt.
"Vì sức khỏe của con, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dạy chữ cho cháu. Vậy mà, con tự mình biết hết mọi thứ", giọng chị Ngọc hạnh phúc.
|
Bé Phúc và em gái. |
Năm nay Phúc 21 tuổi, sống rất tình cảm, hay vỗ về, an ủi mẹ mỗi khi mẹ “mít ướt”. Phúc cũng đã đã tự mày mò tìm hiểu để có thể sử dụng máy vi tính rất thành thạo và rất giỏi tiếng Anh.
Chàng trai này viết truyện và từng đạt giải bài viết ấn tượng nhất trong cuộc thi viết về Doraemon. Anh còn dựng clip cho CLB Gia đình siêu nhân và tìm được niềm yêu thích trong lĩnh vực phim ảnh, truyền hình khi lập một hội nhóm chuyên review phim.
“Mặc dù con “dặt dẹo” như vậy thôi, nhưng lên mạng xã hội con trở thành một người khác hoàn toàn”, chị Ngọc nói đầy tự hào.
Hạnh phúc hơn khi vợ chồng chị sinh con gái thứ hai khỏe mạnh, hiểu chuyện, biết giúp đỡ ba mẹ và anh trai. Người mẹ này cho biết, đã 21 năm trôi qua kể từ ngày con trai chào đời, nhưng đối với chị mọi chuyện cứ như vừa xảy ra. Mỗi lần nghĩ về hành trình cùng con vượt qua số phận, chị không nén được cảm xúc.
Hoàng Phúc cho rằng, không có gì quý hơn gia đình - bà ngoại, bố mẹ và em Phương, những người vẫn đang cùng mình chiến đấu với căn bệnh bại não. Nhìn con, vợ chồng anh Luận tự nhủ phải sống mạnh mẽ, học cách bằng lòng với sự thật để con trai tự tin trên bước đường đời.
Xem thêm video: Khu vườn ‘kỳ hoa dị thảo’ độc nhất vô nhị của lão nông Sài Gòn
Tú Anh
Ảnh: Cắt từ video
Chồng bỏ nhà đi 30 năm, vợ âm thầm giúp tìm lại gia đình
Biết chồng thương nhớ quê hương, gia đình sau hàng chục năm xa cách, chị Đông đã kết nối với chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly để giúp anh tìm về nguồn cội.
" alt=""/>Gia đình Long An nuôi con bại não thành người thạo vi tính, giỏi ngoại ngữ