Nhận định, soi kèo Honduras vs Bermuda, 09h00 ngày 26/3: Qúa dễ cho chủ nhà
本文地址:http://app.tour-time.com/html/66a399273.html%20l
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Opatija vs Rudes, 21h30 ngày 26/3: Đối thủ yêu thích
Trải qua nhiều trăm năm, ngày nay mỗi khi đến Tân Triều du khách không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy những mảnh vườn bưởi bạt ngàn trĩu quả. Nhiều giống bưởi khắp các nơi được đưa về đây trồng thử nhưng cuối cùng cũng chỉ còn tồn tại 2 giống chủ lực là da xanh và đường cam.
Một chủ vườn cho biết, đã từng trồng thử bưởi Năm Roi trên đất Tân Triều. Cây phát triển tốt. Trái rất sai nhưng ruột thì nhão, đầy nước và nhanh hỏng. Vì thế loại bưởi này không thể có mặt tại đây.
Cây bưởi có mặt khắp các xã của huyện Vĩnh Cửu nhưng chỉ ở các vùng Tân Triều, Tân Bình, Bình Lợi và Bình Long - những địa phương có sông Đồng Nai ngang qua, bưởi mới đạt chất lượng và được gọi chung là bưởi Tân Triều.
Dưới mỗi gốc đều để sẵn một bao phân chuồng. |
Chúng tôi đi trên những con đường trong khu vực làng bưởi Tân Triều. Hai bên đường, nhà nào cũng hàng trăm, hàng ngàn cây bưởi đang trổ hoa, ra trái. Những miếng giấy, miếng vải che cho từng trái tạo nên một bức tranh sống động.
Mỗi vườn chỉ một vài người chăm. Không ồn ào, họ lầm lũi đến từng gốc, xem từng trái. Có những trái bị vứt bỏ, cũng có những trái được nâng niu. Khách phương xa tìm đến, không ai không xuýt xoa trước những trái bưởi tươi xanh vừa được chủ vườn cắt xuống.
Chưa cận Tết nên các vựa mua bán bưởi vắng khách. |
Thương bưởi như con
Vườn bưởi của chị Phạm Kim Lang (63 tuổi) ở Ấp 4 xã Bình Lợi. Khu vườn rộng 2,6 ha với hơn 1500 gốc bưởi. Chị đón chúng tôi bằng nụ cười thân thiện. Là một nhà nông, trải qua 3 đời làm nghề bưởi, trông chị rất khỏe mạnh.
Chị cho biết, nghề bưởi sống quanh năm. Bởi thế nên dù là Tết hay ngày thường, con số bán ra cũng chừng mực. Trên mỗi cây bưởi, mặc dù có thể có cả ngàn trái nhưng chủ vườn chỉ giữ lại từ 40 - 50 trái/cây. Số trái này không ra cùng lúc nên trái nào ra trước, chín trước được bán trước.
Vườn bưởi của chị Lang. Trái bưởi được bao lại che nắng. |
Việc chăm bón hàng ngàn cây như thế rất vất vả nhưng chị Lang nói, chị không quản ngại. Mỗi ngày chị dậy sớm bơm nước tưới cho cả vườn. 'Phải tưới sớm để trái và lá đều ướt, sâu không ăn được', chị Lang nói.
Chị cũng chỉ cho chúng tôi xem, ở mỗi gốc bưởi đều có một bao phân chuồng. Mỗi năm, một gốc như vậy được bón đến 4 bao. Lần lượt từng bao được bỏ ngay gốc như thế để lúc bón đỡ vất vả hơn.
Chị cho biết thêm, bưởi Tân Triều đa số đều dùng phân hữu cơ và tránh phân hóa học nên bưởi lúc nào cũng mọng nước và để được lâu.
Bưởi trong vườn của chị, trái lớn nhất có thể lên đến 2,8kg nhưng cả vườn cũng chỉ được vài trăm trái. Phần lớn giao động từ 1,2kg đến 1,7kg/trái. Khách hàng ít người thích bưởi lớn vì giá cao.
Năm nay, chị cho biết, giá cả không tăng hơn năm ngoái. Hàng giao cho khách được hái sau rằm và những ai mua tại vườn phải đến 26 -27 tháng Chạp mới bán được.
Chị Lang giới thiệu cặp bưởi để bán Tết. |
Nhờ thu hoạch quanh năm nên thu nhập của gia đình chị khá ổn định. Chị cho biết, Tết năm ngoái, giá bưởi 90.000đ/kg chị cũng kiếm được vài trăm triệu. Trừ chi phí các khoản, số tiền còn lại cũng giúp cho gia đình chị có cái Tết đầy đủ, tươm tất.
'Người làm bưởi thương bưởi như thương con bởi cây bưởi đã mang lại cuộc sống ấm no cho nhiều gia đình ở Tân Triều', một anh chủ vườn chúng tôi gặp trên đường về đã bày tỏ nỗi niềm như thế.
Chiếc quạt có hình trái tim. Màu lá trắng tươi và khi khe phẩy, mùi thơm của lá quyện trong gió...
">Thăm làng bưởi Tân Triều dịp cuối năm
To Sua, đảo Upolu, Samoa, được biết đến là hồ bơi có vẻ đẹp đầy mê hoặc. Nhiều du khách tới tham quan đánh giá đây là hồ bơi tự nhiên đẹp nhất thế giới.
Bạn thường xuyên phải chờ cho những cuộc hẹn, thậm chí có những cuộc hẹn bạn phải chờ đợi tới 1 tháng trời.
">Hồ bơi tự nhiên đẹp nhất thế giới cho du khách ưa khám phá
Đặc biệt, khi lũ trẻ lần đầu tiên tiếp xúc với "bạn của loài người" là chó và mèo, hai loài vật nuôi phổ biến nhất thì phản ứng của chúng sẽ như thế nào? Mời các bạn "chiêm ngưỡng trong đoạn clip sau":
Phản ứng đáng yêu "muốn ngất" của các nhóc tỳ khi lần đầu tiên gặp chó, mèo:
Mặc dù cực kỳ thích ăn đậu nướng nhưng cậu bé có thể bị tổn thương não, thậm chí là chết nếu ăn hơn 5 hạt đậu mỗi ngày.
">Cười ngất với phản ứng đáng yêu của các nhóc tỳ khi lần đầu tiên gặp chó, mèo
Nhận định, soi kèo Uganda vs Guinea, 23h00 ngày 25/3: Khó cho khách
Năm 1993, ông Phương và bà Xuyến nên duyên vợ chồng. Một năm sau bà Xuyến sinh con. Bà phải ở nhà chăm con nên kinh tế phụ thuộc vào việc đi rừng, làm thuê của ông Phương.
‘Năm 1994, vợ chồng tôi để dành được 5 triệu đồng. Cả làng tôi lúc đó ai cũng đi nhặt phế liệu về bán. Tôi lúc đó bận con nhỏ nên không đi được. Tôi nghĩ, sao mình không mua của họ bán lại kiếm lời. Công việc này có thể làm tại nhà, chủ động được thời gian chăm con’, bà Xuyến nói về lý do mở cửa hàng kinh doanh phế liệu từ chiến tranh 25 năm trước.
Những quả bom để ngoài trời, gặp nắng mưa lâu ngày bị rỉ sét. |
Để công việc thuận tiện, hai vợ chồng họ phân chia, bà Xuyến ở nhà vừa trông con nhỏ vừa mua hàng và quản lý tài chính, còn ông Phương thì phân loại hàng, tìm các mối để xuất hàng đi…
Thời gian đầu, tháng nào bà cũng mua được khoảng 5-6 tấn. ‘Nhà tôi khi đó lúc nào cũng đầy vỏ vật liệu nổ. Kinh doanh các phế liệu chiến tranh, vợ chồng tôi luôn đặt an toàn lên hàng đầu. Với những quả bom, mìn… khi kiểm tra chưa tháo hết thuốc nổ nhất định tôi không mua’, bà Xuyến nói về nguyên tắc khi làm việc và lý do suốt gần 30 kinh doanh vặt liệu nổ không có những chuyện buồn xảy ra.
Một tháng bà xuất hàng đi các nơi 3-4 lần, mỗi lần 3-4 xe tải đến bốc hàng. Làm không hết việc, bà phải nhờ anh em, mướn thêm người làm.
Sắt vụn mua chưa xuất đi được, bà Xuyến để tạm từng đống sau hè. |
Ông Trần Văn Đậm, 60 tuổi là hàng xóm của bà Xuyến. Ông cho biết, vợ chồng bà Xuyến trước đây là một trong những hộ giàu nhất thôn Tân Hiệp từ việc kinh doanh phế liệu. ‘Căn nhà bà ấy trước đây buôn bán phế liệu rất tấp nập. Tôi nhặt được cũng mang đến đó bán’, ông Đậm kể.
Giọng bà Xuyến rầu rĩ: ‘Trước đây, tôi mua được nhiều hàng, xuất đi cũng được. Mấy năm nay, người dân ở làng tôi bỏ nghề nhặt phế liệu rồi. Vài tháng tôi mới mua được một quả bom, mấy cân phế liệu của mấy người đi rừng. Hàng mua khó, xuất đi cũng khó, nhiều khi tôi còn bị lỗ vốn’.
Sau căn nhà vườn của vợ chồng bà, 10 vỏ bom loại lớn và loại nhỏ nằm chỏng chơ dưới đất, bên cạnh là đống sắt vụn đang trong giai đoạn rỉ sét, hao mòn dần. Bà Xuyến cho biết, số hàng này bà mua khoảng hơn 6 tháng qua, giá mua vào 10.000 đồng/kg sắt.
‘Từng đó hàng độ khoảng hơn hai tấn hàng, nhưng giá mua vào cao bán ra chưa được giá nên tôi cứ để đó’, giọng bà Xuyến rầu rĩ.
Mua bán ế ẩm, ông Phương giao cửa hàng cho vợ con quản lý để làm chuồng, nuôi bò. Hàng ngày, ông dẫn bò ra đồng cho ăn cỏ rồi chuyện vãn với mấy người trong làng. Còn bà Xuyến mở thêm tiệm tạp hóa bán nước uống, đồ ăn vặt, rau, thịt cá kiếm thêm thu nhập.
Việc mua bán bom, mìn ế ẩm, bả Xuyến phải mở thêm tiệm tạp hóa tại nhà kiếm thêm thu nhập. |
Lý giải về lý do việc kinh doanh của nhà mình ế ấm, bà Xuyến nói: ‘Bây giờ, tôi bán tạp hóa là chính, mua phế liệu chỉ là phụ thôi. Nghề nhặt bom mìn mang về tháo thuốc nổ đi bán nguy hiểm lắm, bỏ mạng, mất chân tay lúc nào không hay. Nói thật, tôi đi rừng thấy bom nổi lên mặt đất chỉ gọi cho đội chuyên rà phá đến chứ không tự làm đâu’.
Ông Hoàng Liên Sơn, Chủ tịch UBND xã Cam Tuyền cho biết, trước đây, Tân Hiệp có 5 hộ gia đình thu mua phế liệu từ chiến tranh, trong đó có vợ chồng bà Xuyến. Tuy nhiên, hiện nay chỉ còn hộ bà Xuyên còn hoạt động.
Lý giải về lý do các chủ vựa thu mua phế liệu bỏ nghề, ông Sơn cho biết, do người dân ở Tân Hiệp nhận thấy những nguy hiểm khi nhặt bom, mìn về cưa ra, tháo bỏ thuốc nổ nên họ bỏ nghề. ‘Việc rà, phá bom mìn đã có lực lượng có chuyên môn, có đủ máy móc làm việc. Việc người dân tay không đi làm việc sẽ gặp nguy hiểm nên chúng tôi vận động, thậm chí cấm nên họ đã tuân theo. Hiện người dân Tân Hiệp chủ yếu làm rừng, buôn bán, chăn nuôi, đi làm xa...’, ông Sơn nói.
Còn một ngày nữa mới đến Giáng sinh nhưng người dân Sài Gòn đổ về trung tâm thành phố vui chơi, chụp ảnh dưới những ánh đèn lung linh.
">Cuối đời đi chăn bò của vợ chồng ông chủ buôn sắt vụn, từng giàu nhất làng
Khám xong, chúng tôi gọi người tài xế quay lại. Phải chờ vài giờ đồng hồ, anh mới xuất hiện cùng lời thanh minh: "Lòng vòng hoài tìm chỗ đậu không được, em phải chạy tít ra ngoài quận trung tâm. Lúc quay về lại gặp đường tắc".
Tìm chỗ đậu xe đang trở thành nỗi ám ảnh đầu tiên và lớn nhất của người dùng ôtô khi muốn vào nội đô, đặc biệt là các quận trung tâm.
Đời sống kinh tế tăng lên là lúc nhiều gia đình mua xe cá nhân để phục vụ cho cuộc sống. Theo số liệu của Tổng cục Thống kê, tính đến tháng 7/2018, tổng số ôtô đang lưu hành tại Việt Nam đạt hơn 3 triệu xe. Con số này nay đã lên đến hơn 4,5 triệu. Hà Nội và TP HCM chiếm khoảng 45% tổng lượng xe được đăng ký hàng năm.
Tuy lượng phương tiện tăng cao, đường sá nội đô gần như không thể mở rộng hay cải thiện. Ôtô thiếu cả chỗ đi và chỗ đậu. Một trong những phương pháp kinh điển mà nhà làm chính sách công áp dụng với một vấn đề gây tác động tiêu cực là "Nội tác hóa những ngoại tác tiêu cực", hiểu đơn giản là ai gây ra cái gì phải chịu cái đó.
Người ta cho rằng tình trạng tắc đường và thiếu chỗ đậu xe là do kinh tế phát triển, người dân đi lại nhiều bằng ôtô. Vì vậy, cần ban hành chính sách hạn chế phương tiện cá nhân, thu phí sử dụng xe hay phí sử dụng đường bộ... Đã có nhiều chính sách được đề xuất nhằm gia tăng chi phí để người dân cân nhắc khi dùng phương tiện cá nhân.
Hà Nội đề xuất cấm xe máy vào năm 2030, và đang dự định thu phí xe vào nội đô với hàng trăm điểm thu quanh thành phố. TP HCM đã lập đề án thu phí đậu xe nội thành với kỳ vọng tạo áp lực chi phí lên các chủ phương tiện. Tuy vậy, quy hoạch các tuyến phố có thể đậu xe không nhiều, cung vẫn thấp hơn hẳn cầu.
Năm 2018, TP HCM thu phí đỗ ôtô ở 23 tuyến đường trung tâm, hiện nay giảm xuống còn 20, với khoảng 1.000 vị trí. Năm 2020, thành phố giao Công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên Công ích Thanh niên xung phong quản lý và thu phí. Mức thu 20.000-25.000 đồng/xe cho giờ đầu tiên. Với những xe đậu tới 5 giờ, mức phí có thể lên 170.000 đồng/xe. Để đỗ xe ở các tuyến đường trên, người sử dụng phải cài đặt và sử dụng app My Parking. Năm 2021, tổng chi cho công tác thu phí ôtô ở 20 tuyến đường khoảng 10 tỷ đồng, nhưng thu chỉ hơn 2 tỷ. Lỗ 8 tỷ đồng.
Rất nhiều nguyên nhân được chỉ ra: ứng dụng "My Parking" trục trặc; người đậu xe không chịu trả phí trong khi lực lượng thanh niên xung phong không có thẩm quyền xử phạt; nhiều hộ kinh doanh tìm cách cản trở, không cho đậu xe trước nhà nếu không sử dụng dịch vụ của họ...
Dù vậy, thông tin này - khi được công bố vào khoảng tháng 6/2022 - đã gây khó hiểu cho rất nhiều người, trong đó có tôi. Tôi thử làm một phép tính đơn giản. Ví dụ, với 1.000 chỗ đỗ xe (chỉ lấy công suất 500 chỗ), hoạt động từ 6-22h, nhưng chỉ lấy trung bình 5 giờ/ngày, và mức giá 20-25.000 đồng/h (chỉ lấy mức 20.000). Vậy tổng thu đã có thể là 500 x 5 x 20.000 x 365 ngày = 18 tỷ đồng/năm.
Lãnh đạo đơn vị tổ chức thu phí phân trần rằng, việc thu phí đỗ xe ở đường trung tâm là nhằm giảm ùn tắc chứ không vì lợi nhuận. Quan điểm này theo tôi không thuyết phục, nhìn từ cả phía người thu lẫn người chi. Đậu xe nội đô là nhu cầu rất lớn của người dân. Người sử dụng xe cá nhân sẵn sàng chi một món tiền phù hợp, thậm chí có thể cao (do thực trạng cung lớn hơn cầu chưa thể khắc phục) để được sử dụng dịch vụ. Cơ quan quản lý không cần bù lỗ, làm từ thiện, mà chỉ cần cung cấp dịch vụ chất lượng tốt. Lợi nhuận thu được có thể dùng vào việc phát triển hạ tầng quanh bãi đỗ xe, triển khai thiết bị hỗ trợ tìm kiếm chỗ đỗ nhanh chóng và tiện ích... Hiện nay, ở những điểm nhà nước chưa tổ chức thu, người dân đã phải trả thậm chí lên đến vài trăm nghìn đồng cho chỉ 1-2 giờ đỗ xe.
Vì vậy, tôi rất quan tâm đến một đề xuất mới, là sử dụng công nghệ thu phí không dừng ETC. Cách thực hiện được mô tả như sau: nhân viên dùng thiết bị cầm tay quét thẻ vào bãi đậu, hệ thống sẽ trừ tiền trong tài khoản chủ xe. Với ôtô chưa có tài khoản nhưng muốn đỗ, nhân viên sẽ thông báo đơn vị thu phí đến dán thẻ hoặc hướng dẫn đến địa điểm mở tài khoản. Tài xế không hợp tác sẽ bị xử lý.
Phương án này được đánh giá thuận lợi hơn khi khấu trừ trực tiếp qua tài khoản trả trước của chủ xe, giúp doanh thu tăng 30-50%; đồng thời giảm một nửa nhân sự so với thuê phần mềm My Parking, nhân viên thu phí cũng không tiếp xúc trực tiếp tài xế nên hạn chế tiêu cực.
Theo tôi, đây có thể là một giải pháp đáng được cân nhắc, xuất phát từ những ưu điểm sau. Thứ nhất, hệ thống ETC đã có sẵn, đơn vị thu phí sẽ không tốn nguồn lực để phát triển một phần mềm mới, tương tự My Parking. Thứ hai, việc dán thẻ ETC đã có độ phủ lớn trên các phương tiện ở Việt Nam. Ủy ban An toàn giao thông Quốc gia cho biết, tính đến hết tháng 8/2022, số lượng xe đã dán thẻ thu phí không dừng (ETC) trên toàn quốc đạt hơn 3,8 triệu phương tiện (khoảng 84%).
Nhưng để phương án này có thể áp dụng và được người dùng chấp nhận rộng rãi, có nhiều điểm vẫn cần được hoàn thiện. Trong đó, quan trọng nhất là vấn đề quản lý con người trong quá trình thu phí. Thực tế ở TP HCM cho thấy, từng tồn tại thực trạng: thay vì cài app để trừ tiền qua hệ thống thanh toán, nhiều người đã trả tiền trực tiếp cho nhân viên. Khi chuyển sang thu phí bằng ETC, việc này có thể tái diễn ra nếu đơn vị thu phí không giám sát được yếu tố con người, khiến tiền hao hụt đi thay vì được thu chi minh bạch qua hệ thống.
Tôi không nghĩ thu phí đậu xe nội đô - vừa giải quyết nhu cầu của người dân, vừa góp phần tăng ngân sách - lại là bài toán khiến nhà quản lý phải loay hoay đến vậy.
Vũ Ngọc Bảo
Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn">Ám ảnh chỗ đậu xe
Áp lực về công việc mới, cơm áo gạo tiền, lo lắng về cái nhìn của những người xung quanh khiến tôi bị trầm cảm nặng.
">Bố tôi tặng căn nhà 3 tỷ đồng cho người giúp việc
友情链接