Theo những hình ảnh giới thiệu ban đầu, Hoa hậu Thiên Ân sẽ có cảnh "nóng" cùng với diễn viên Song Luân. Trong một cảnh quay, người đẹp gốc Long An cởi phần áo khoác bên ngoài, chỉ còn lớp váy lót, Song Luân thì xuất hiện với hình ảnh cởi trần.
Cảnh "nóng" của Thiên Ân và Song Luân trong phần giới thiệu (Ảnh: Chụp màn hình).
Tuy nhiên, khi ra đến rạp, phân cảnh này hoàn toàn không xuất hiện trên phim. Những cảnh mùi mẫn giữa "Công tử Bạc Liêu" và Bảy Loan chỉ dừng mức "khóa môi", tán tỉnh qua lại. Thậm chí, những chi tiết xảy ra xung đột, cãi vã của hai nhân vật cũng không xuất hiện.
Ngoài ra, phim gắn mác T13 (phim dành cho người xem từ đủ 13 tuổi trở lên), có sự thay đổi đối tượng người xem so với ban đầu.
Phản hồi về việc cắt bớt cảnh 18+ của phim, đạo diễn Lý Minh Thắng xác nhận trong kịch bản ban đầu có cảnh "nóng" giữa nhân vật Ba Hơn và Bảy Loan. Trong những ngày đầu làm việc, ông muốn quay cảnh đó như cách làm nóng tinh thần diễn viên.
"Tuy nhiên, tôi muốn đặt sự thoải mái của diễn viên lên hàng đầu. Thiên Ân là diễn viên mới nên rất khó để làm trọn vẹn cảnh như vậy. Bạn đã cố gắng nhưng vì đảm bảo sự chân thật cho cảnh quay nên tôi quyết định không đưa vào. Ngoài ra, tôi thấy cảnh này không quan trọng với đường dây câu chuyện nên chọn bỏ đi", đạo diễn nói thêm.
Song Luân và Thiên Ân có cảnh mùi mẫn trong phim (Ảnh: Facebook nhân vật).
Về phía Thiên Ân, cô cho biết ban đầu cô khá ngại khi phải đóng cảnh "khóa môi" với bạn diễn nam. Tuy nhiên, nhờ sự trấn an của Song Luân, người đẹp đã hoàn thành được phân cảnh đó. Theo mỹ nhân sinh năm 2000, cả hai chỉ quay khoảng 3-4 lần là hoàn thành phân cảnh "khóa môi" trên phim.
Thiên Ân chia sẻ: "Anh Song Luân khuyên tôi cứ thoải mái, bởi khi bước vào phim thì cảnh hôn là của nhân vật, không có gì phải ngại. Do đó, tôi tập trung hoàn thành phân cảnh hôn, không nghĩ ngợi nhiều".
Nhìn lại hành trình 2 năm làm nghề, Thiên Ân xúc động rơi nước mắt. Người đẹp cho biết bản thân may mắn khi có nhiều cơ hội trải nghiệm. Khi lấn sân sang điện ảnh, cô âm thầm trau dồi các kỹ năng nhưng không dám chia sẻ cùng ai vì sợ làm không tốt.
"Khi biết con gái đóng phim, bố của tôi vui mừng nhưng cũng lo lắng. Tôi trấn an bố cứ yên tâm, vì diễn xuất là đam mê lớn nhất của tôi và tôi sẽ cố gắng theo đuổi", người đẹp sinh năm 2000 nói.
Hoa hậu Thiên Ân trong buổi công chiếu phim (Ảnh: Quỳnh Tâm).
Song Luân cho biết những cảnh mùi mẫn trong phim cần thiết để phát triển tâm lý nhân vật. Nam diễn viên nhận xét Thiên Ân là người chịu khó, có tinh thần học hỏi. Cả hai tương tác với nhau thoải mái để không tạo cảm giác gượng ép ở phim trường.
NSƯT Thành Lộc vào vai ông Hội đồng Lịnh - cha của "Công tử Bạc Liêu" Ba Hơn. Nghệ sĩ cho biết, lý do lớn nhất anh nhận lời tham dự phim là vì muốn tôn vinh nét đẹp của người Việt trong bối cảnh xã hội xưa.
Trong phim, NSƯT Thành Lộc có những cảnh mâu thuẫn, lớn tiếng với Song Luân tạo nên cao trào cho phim. Nam nghệ sĩ cho biết ông khá hứng thú với màn xử lý ngẫu hứng của Song Luân trong phim.
Phân đoạn Thành Lộc thể hiện sự tức giận trên phim (Ảnh: Đoàn phim cung cấp).
Công tử Bạc Liêukể về hành trình trưởng thành của công tử Ba Hơn - người nổi tiếng ăn chơi bậc nhất Nam Kỳ vào đầu thế kỷ XX - từ kẻ thích chứng tỏ bản thân, rồi gặp va vấp, thất bại để trưởng thành.
Bên cạnh miêu tả những thú vui xa hoa của vị công tử này, phim còn lồng ghép những tình tiết mâu thuẫn giữa Hội đồng Lịnh và Ba Hơn thể hiện sự khác biệt về tư tưởng, khoảng cách thế hệ.
" alt=""/>Vì sao phim "Công tử Bạc Liêu" cắt bỏ cảnh 18+ của Hoa hậu Thiên Ân?- Nhà báo Phan Đăng: Thưa Tiến sĩ Phạm Duy Nghĩa, tôi muốn bắt đầu câu chuyện với bối cảnh xã hội phong kiến - xã hội "vua bảo chết, thần không thể không chết" ngày xưa. Trong một xã hội - một cơ chế như vậy, có lẽ không ai đặt ra vấn đề phải giám sát tư tưởng, hành động của vua, ông nhỉ?
- Tiến sĩ Phạm Duy Nghĩa:Quả thật, quyền lực của nhà vua trong chế độ quân chủ là tuyệt đối và rất khó giám sát. Tuy nhiên, nếu anh đọc sử Việt Nam sẽ thấy người làm vua cũng không có nghĩa là có thể làm tất cả những điều mình muốn, quyền lực thực tế của nhà vua cũng bị giới hạn.
Ví dụ khi vua Tự Đức băng hà, người kế vị là Dục Đức được cho là đã tự ý sửa chữa, né tránh đọc di chúc của vua cha, và thế là hoàng tộc họp lại, quyết định nhà vua phải chết.
Một nhà nghiên cứu ở Hồng Công sau khi khảo sát xã hội Khổng giáo ở Trung Quốc, Nhật Bản và Việt Nam đã đưa ra kết luận là phương Đông có những thiết chế tựa như kiểm soát quyền lực, ràng buộc nhà vua. Vua phải học làm vua, có thầy dạy làm vua, vua phải chịu trách nhiệm trước tiền nhân, vua cũng phải có đạo lý mẫu mực của người làm con.
Và nếu anh nhìn vào cuối triều Tự Đức, anh sẽ thấy ngay cả khi nhà vua muốn cải cách cũng phải tham khảo ý kiến của quan các tỉnh, những giai tầng tinh hoa trong triều đình, xã hội thời đó.
Như thế, xét cả về mặt chính trị, kinh tế, đạo lý và thực tiễn thì quyền lực nhà vua vẫn có thể bị giới hạn. Anh nhìn sang phương Tây sẽ thấy sự giới hạn còn rõ hơn, ví dụ các đô thị tự quản, giới thương nhân giàu có giành được quyền lực, nhà vua Anh và nhiều vị vua châu Âu đã phải vay nợ của giới tư nhân, và nhà vua cũng bị ràng buộc bởi những khế ước của thành phố, thị dân cho vua vay. Khi ngân khố thâm thủng không thể nói quyền lực của vua là tuyệt đối.
-Những giới hạn, những ràng buộc là có, nhưng rõ ràng nó không xuất hiện như một nhu cầu lớn, dữ dội, mang tính quyết định. Tôi muốn hỏi ông là trong xã hội phương Đông chúng ta, khi nào những sự giới hạn, ràng buộc, giám sát này mới xuất hiện như một nhu cầu thật sự dữ dội?
- Phải đồng ý với anh một điểm là trong xã hội phong kiến phương Đông và Việt Nam thì nhà nước tự cho mình trách nhiệm dẫn dắt xã hội, và những vua chúa, quan lại tự cho mình là cha mẹ của dân. Thái độ đó đến tận bây giờ vẫn còn nếu anh nghe kỹ phát biểu của giới lãnh đạo - những người vẫn dùng những từ mà cá nhân tôi cho là hơi trịch thượng, như "chăm sóc cho dân", "chăm lo cho dân".
Nghĩa là trong cách nói này có thái độ coi dân như người chưa trưởng thành, thiếu hiểu biết, thế nên mới phải chăm sóc. Nho giáo dạy quan lại phải thương dân và góp phần tạo ra một đội ngũ quan chức có liêm sỉ, có khí tiết, nhưng đúng là không đủ sức để tạo ra một chính quyền phải biết tuân thủ ý chí nhân dân.
Còn trở lại với câu hỏi của anh, khi nào nhu cầu giám sát quan chức thực sự xuất hiện thì tôi cho rằng nó diễn ra ở Trung Hoa vào khoảng những năm 20 của thế kỷ XX với quan niệm "thiên hạ vi công" của Tôn Trung Sơn. "Thiên hạ vi công" nghĩa là mọi thứ quyền lực dưới gầm trời này là của chung, chứ không phải "thiên hạ vi quân", nghĩa là "thiên hạ của vua" như trước nữa.
Quan niệm này chịu ảnh hưởng bởi những tư tưởng dân chủ của nền cộng hoà có từ thời các thành quốc Hy Lạp cổ đại.
-Ông vừa đề cập một ý rằng thời buổi bây giờ không nên nói tới việc "chăm sóc, chăm bẵm nhân dân", vì phân tích kỹ nó phảng phất một màu sắc trịch thượng, vậy phải dùng những từ ngữ như thế nào đây?
- Theo tôi nên nói là phụng sự nhân dân, thậm chí tuân thủ nhân dân nữa. Ví dụ người dân chúng ta đã đưa ra những ý nguyện, thể hiện trong bản Hiến pháp 2013 và nhà nước cần phải tuân thủ ý nguyện đó.
-Như vậy, nếu ở xã hội quân chủ ngày xưa, việc giám sát vua chúa quan lại là có nhưng rất hạn chế thì sang thời "thiên hạ vi công" mọi thứ đã khác hẳn rồi. Còn bây giờ, tôi muốn dẫn chứng một ví dụ cụ thể liên quan tới câu chuyện đau lòng của nguyên Phó Chủ tịch tỉnh Hậu Giang - Trịnh Xuân Thanh. Câu hỏi đặt ra là, trong trường hợp cụ thể này chúng ta đã giám sát quan chức như thế nào mà lại để một nhân vật mắc hàng loạt khiếm khuyết trong quá trình công tác vẫn có thể liên tục leo cao như thế? Với góc nhìn của một nhà nghiên cứu luật pháp, ông có thể lý giải xem vấn đề nằm ở lỗi cá nhân - lỗi tập thể hay ở đâu?
- Trước hết phải cảm ơn báo chí và những phương tiện truyền thông nhân dân đa dạng khác đã làm những chuyện mà trước kia vốn ít người biết thì nay nhiều người biết hơn, những chuyện mà trước kia người ta lâu lâu mới biết thì nay đã biết thường xuyên, cập nhật hơn. Nhưng nhìn vào mặt thể chế, qua những vụ việc này chúng ta thấy rằng cần xem cách vận hành để giúp dân chúng chọn được những người thực tài, thực đức, có liêm sỉ và khát vọng cống hiến vào hệ thống.
- Về lý thuyết, khi ông Trịnh Xuân Thanh làm việc ở Bộ Công thương rồi tỉnh ủy Hậu Giang thì ở đây cũng có những cơ quan thanh tra, giám sát. Đảng cũng có ủy ban kiểm tra của Đảng. Như thế về lý thuyết, cách tổ chức hệ thống của chúng ta rất chặt chẽ, và với một hệ thống chặt chẽ như thế, thật khó để giới quan lại thực hiện những hành vi giả dối của mình...
- Về chữ nghĩa, trên báo chí thời nay hay có trào lưu sử dụng lại ngôn ngữ của thời thực dân và kể cả phong kiến. Dùng chữ tùy nhà báo, nhưng tôi phải nói, trên thực tế chúng ta không còn hệ thống quan lại nữa, bởi để làm quan ngày xưa thường phải trải qua hệ thống thi cử cạnh tranh rất cao và cũng rất bình đẳng. Con nhà nghèo nếu học giỏi, có thực tài vẫn có thể đỗ đạt làm quan, thường bắt đầu bằng một chức quan nhỏ như tri huyện.
Bây giờ để làm chủ tịch huyện, người ta đâu có phải trải qua những kỳ thi khốc liệt, minh bạch và cạnh tranh nữa đâu. Càng khó để con nhà nghèo, không có quan hệ nâng đỡ đáng kể gì có thể dễ dàng đứng đầu một huyện.
Tóm lại, khi đã dùng chữ của ngày xưa thì cũng phải thấy xấu hổ rằng mình chỉ vay cái sự khệnh khạng quyền uy của một thời mà nó trao cho ông quan thôi, chứ thực sự con đường để ông ấy làm quan thì mình ít nghiên cứu.
Đấy là chuyện "quan", còn chuyện "lại", hay công vụ cũng là một khái niệm mà bây giờ ta chưa hiểu rõ. Người làm quan là làm chính trị, tức là làm cho mọi sự trở nên ngay ngắn, thông qua các chính sách làm quan. Còn "lại" thuần túy là chức vụ trong nền công vụ, thực thi công việc mà ông quan giao cho. Nói thế để thấy thể chế ngày xưa, mặc dù chưa thật rõ, nhưng cũng có những nguyên lý trong phân công của nó.
Bây giờ trả lời anh, rằng thể chế hiện nay thiết kế như thế nào mà lại khó giám sát, phải nói là vấn đề anh đặt ra chỉ đúng một phần thôi, bởi trong hệ thống của chúng ta cũng có giám sát, cạnh tranh nội bộ chứ. Để có được một chức vụ trong hệ thống của chúng ta, người ta chắc cũng phải ganh đua ghê gớm trong nội bộ.
Cuộc đua đòi hỏi những kỹ năng, kỹ xảo để nhận diện cơ hội, nhận diện đối thủ, cạnh tranh để giành uy thế, để trở nên nổi bật, và cuối cùng là giành phiếu của những người có quyền ủng hộ. Làm chính trị chắc ở phương Đông hay phương Tây cũng đều như thế. Và tôi nghĩ trong cuộc cạnh tranh đó, các ứng cử viên tất yếu sẽ giám sát nhau.
Rồi đến vòng ngoài, cũng có khá nhiều cách giám sát, như báo chí, như người dân. Rồi Đảng cũng có hệ thống giám sát về kỷ luật Đảng, về nhân sự của Đảng, Chính phủ cũng có hệ thống giám sát của thanh tra, nội vụ...
Như vậy, có một hệ thống giám sát cốt lõi bên trong và cả các tổ chức xã hội bên ngoài, và chắc hệ thống đó cũng hoạt động với hiệu quả nhất định, vì như thế hệ thống mới tồn tại được. Cái gì tồn tại được thường phải có lý riêng của nó. Tuy nhiên, những vụ việc như của ông Trịnh Xuân Thanh cho thấy hệ thống của chúng ta cần phải được điều chỉnh, có những phần nên duy trì, song có những phần cần thay đổi.
- Sự thay đổi nằm ở đâu, thưa ông?
XEM TIẾP TẠI ĐÂY >>>
TheoPhan Đăng(An ninh Thế giới Cuối tháng)