Bóng đá

Nam ca sĩ nhóm V

字号+ 作者:NEWS 来源:Bóng đá 2025-04-26 08:34:06 我要评论(0)

Ca sĩ Đăng Quang (Quang Đặng) - cựu thành viên nhóm V.Music đã bất ngờ tổ chức lễ cưới vào tối qua ( tesla stocktesla stock、、

Ca sĩ Đăng Quang (Quang Đặng) - cựu thành viên nhóm V.Music đã bất ngờ tổ chức lễ cưới vào tối qua (6/3) tại TPHCM trong sự chúc phúc của anh em,ĩnhótesla stock bạn bè, đồng nghiệp...

Ai nấy đều xúc động khi Đăng Quang hát Hơn cả yêu, nắm chặt tay bà xã bước vào lễ đường.

Các thành viên nhóm V.Music đã đến chia vui cùng Đăng Quang và hát liên khúc dành tặng cặp đôi.

Nam ca sĩ nhóm V-Music bỏ nghề đi làm hàng không lãi thêm cô vợ xinh đẹp - 1

Đăng Quang và bà xã xinh đẹp Phương Quỳnh.

"Tôi đã chuyển sang công tác trong ngành hàng không từ năm 2019. Công việc an ninh hàng không giúp tôi vô tình gặp được cô ấy. Đúng người, đúng thời điểm, mối nhân duyên của chúng tôi đã bắt đầu như thế", Đăng Quang chia sẻ với PV Dân trívề cuộc gặp gỡ "định mệnh" của hai vợ chồng. Đăng Quang gọi vui câu chuyện tình của mình là "hạ cánh nơi em".

Được biết, bà xã của Đăng Quang là Nguyễn Mai Phương Quỳnh. Cô sinh năm 1996, hiện đang là tiếp viên hàng không. Cô sở hữu nhan sắc xinh xắn, vóc dáng thon gọn. Cả hai được khen đôi lứa xứng đôi.

Thông qua báo Dân trí, Đăng Quang cũng muốn gửi lời chúc lãng mạn đến vợ nhân ngày Quốc tế Phụ nữ: "Gửi đến bà xã nhân dịp 8/3, chúc em có thật nhiều niềm vui, hạnh phúc, luôn xinh đẹp và đặc biệt là yêu anh nhiều hơn nữa. Anh yêu em".

Nam ca sĩ nhóm V-Music bỏ nghề đi làm hàng không lãi thêm cô vợ xinh đẹp - 2

Đăng Quang gọi vui câu chuyện tình của mình là "hạ cánh nơi em".

Trước đó, trên trang cá nhân, Đăng Quang hào hứng chia sẻ: "Vợ chồng em có hẹn với mọi người vào tối mai 06/03/2022.

Do tình hình hiện nay còn nhiều trở ngại, không thể trao thiệp tận tay đến từng người nhưng em mong nhận được sự thông cảm và chút thời gian của mọi người đến chung vui cùng vợ chồng em".

Đăng Quang (sinh năm 1996, bằng tuổi bà xã), tốt nghiệp Đại học Văn hóa TPHCM, Học viện Hàng không Việt Nam. Đăng Quang từng tham gia hoạt động trong nhóm nhạc V.Music New vào năm 2016 với các thành viên: Hồ Anh (trưởng nhóm), Đăng Quang, Đạt Quảng, Tâm Phạm.

Tiền thân của nhóm là V.Music, được thành lập vào tháng 10/2009 và chính thức ra mắt vào ngày 22/1/2010, V.Music nhanh chóng khẳng định vị trí nhóm nhạc hàng đầu Vpop. Tuy nhiên, sau 4 năm thành lập, tháng 1/2014, nhóm chính thức tuyên bố tan rã để các thành viên theo đuổi những hành trình mới.

Những hình ảnh ngọt ngào trong hành trình yêu của đôi trẻ:

Nam ca sĩ nhóm V-Music bỏ nghề đi làm hàng không lãi thêm cô vợ xinh đẹp - 3
Nam ca sĩ nhóm V-Music bỏ nghề đi làm hàng không lãi thêm cô vợ xinh đẹp - 4
Nam ca sĩ nhóm V-Music bỏ nghề đi làm hàng không lãi thêm cô vợ xinh đẹp - 5
Nam ca sĩ nhóm V-Music bỏ nghề đi làm hàng không lãi thêm cô vợ xinh đẹp - 6
Nam ca sĩ nhóm V-Music bỏ nghề đi làm hàng không lãi thêm cô vợ xinh đẹp - 7
Nam ca sĩ nhóm V-Music bỏ nghề đi làm hàng không lãi thêm cô vợ xinh đẹp - 8
Nam ca sĩ nhóm V-Music bỏ nghề đi làm hàng không lãi thêm cô vợ xinh đẹp - 9
Nam ca sĩ nhóm V-Music bỏ nghề đi làm hàng không lãi thêm cô vợ xinh đẹp - 10
Nam ca sĩ nhóm V-Music bỏ nghề đi làm hàng không lãi thêm cô vợ xinh đẹp - 11
Nam ca sĩ nhóm V-Music bỏ nghề đi làm hàng không lãi thêm cô vợ xinh đẹp - 12

(Theo Dân trí)

 

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
  • Nhận định, soi kèo AEL Limassol vs Anorthosis, 23h00 ngày 25/4: Khách hết động lực

    Nhận định, soi kèo AEL Limassol vs Anorthosis, 23h00 ngày 25/4: Khách hết động lực

    2025-04-26 08:25

  • Truyện Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường

    Truyện Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường

    2025-04-26 08:18

  • Truyện Trọng Sinh Vi Quan

    Truyện Trọng Sinh Vi Quan

    2025-04-26 08:04

  • Truyện Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

    Truyện Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

    2025-04-26 05:49

网友点评
精彩导读

Hơn mười mấy phút sau, trước sự cầu nguyện thành kính của 30 người trên xe, rốt cuộc chiếc xe cũng đã dừng tại một bãi đất hình tam giác mà được gọi là trạm xe của Thị trấn Lâm Tuyền. Trên bãi đất tam giác ấy chia thành 4 con đường, đây là lần đầu tiên Diệp Phàm đến thị trấn Lâm Tuyền. Hắn đang ì ạch mang theo một chiếc ba lô với khuôn mặt ngơ ngác mà đứng trước bốn con đường hình chữa thập này, cũng không biết đường nào tới Ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền

Bởi hôm nay là ngày đầu tiên hắn tới thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương này để nhận việc nên hắn không muốn để lại ấn tượng xấu cho ban lãnh đạo thị trấn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Phàm vốn là người ở huyện Cổ Xuyên thuộc thành phố Mặc Hương tỉnh Nam Phúc. Cha mẹ hắn đều là những công chức nhà nước bình thường.

Diệp Phàm từ nhỏ vốn đã thông minh. Năm tuổi đã đi theo mẹ đến lớp tiểu học để chơi, cứ thế đùa nghịch mà cậu đã nhập học, chín tuổi thì tốt nghiệp tiểu học, mười lăm tuổi thi đỗ vào trường đại học Hải Giang - một trường luôn thuộc top10 trường đại học tốt nhất cả nước, năm nay mười chín tuổi thì đã tốt nghiệp, trải qua nhiều khó khăn trắc trở, Diệp Phàm đã thi đậu để vào làm nhân viên của thành phố Mặc Hương

Trước đó hắn nhận được thông báo là sẽ được phân công ở Thành phố Mặc Hương, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà nói khó bố trí công việc ở Thành phố Mặc Hương, đành phải phân công tới huyện Ngư Dương - một huyện nghèo khó nhất của cả thành phố. Người ta nói là vì ở đó có nền kinh tế quá mức lạc hậu, đã làm cho công cuộc xây dựng kinh tế của cả thành phố Mặc Hương bị trì trệ.

Thông qua nhiều cuộc thảo luận của ủy viên thường vụ Huyện ủy cùng với những cuộc kiểm chứng lặp đi lặp lại. Cuối cùng cũng đã đưa ra kết luận nguyên nhân hiện tại là do thiếu nhân tài. Vì thế huyện đã đề nghị lên ban lãnh đạo thành phố để điều động một số sinh viên tới nhận việc tại thành phố Mặc Hương lần này xuống huyện để trợ giúp, bởi vì sinh viên ra trường ở huyện Ngư Dương cũng có nhưng số sinh viên chịu về làm thì ít đến thê thảm.

Lúc ấy số sinh viên được bổ nhiệm cùng đợt đến Thành phố Mặc Hương cũng không ít nhưng một số đã có "tai mắt" thăm dò và sớm biết được tin tức nên đã mang quà cáp đi cửa sau, cứ thế ung dung bước qua, cuối cùng thì được "thần linh hộ mệnh" và được giữ lại ở thành phố Mặc Hương.

Nói ngay như Trương Kính bạn học của Diệp Phàm, người ta do có chỗ dựa vững chắc sau lưng nên trực tiếp được phân tại Ủy ban nhân dân thành phố Mặc Hương công tác.

Còn Diệp Phàm trong thời gian nghỉ hè thì lại ra bên ngoài chơi, cộng với "tai mắt" không linh hoạt và thêm một nguyên nhân nữa là ba mẹ hắn đều chỉ là những nhân viên làm công ăn lương bình thường. Nên kết quả là sau khi đi dạo chơi về thì nhận được thông báo là sẽ "được" công tác ở thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương.

Dù gì năm nay hắn cũng mới 19 tuổi vẫn còn trẻ nên đi đâu cũng không sao cả, với lại huyện Ngư Dương cách huyện Cổ Xuyên nhà hắn cũng không xa, chỉ mất có hai tiếng đồng hồ là đến nơi vì thế nên hắn đi nhận việc ở huyện Ngư Dương trước, cầm thư giới thiệu trong tay loay hoay trên xe 1 hồi rốt cuộc cũng tới được thị trấn Lâm Tuyền vào 10 giờ sáng.

Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bên có bến xe hình bán nguyệt gồm 3 tầng, chính giữa có 1 đại sảnh hình như là nhà đợi xe thế là hắn bèn đi vào chỗ ấy.

Nhìn lướt qua một lượt, hiện ở trung tâm bến xe thị trấn Hương Mặc có một phụ nữ trung niên đang ngồi ở quầy tiếp tân. Theo phỏng đoán thì đó là nhân viên phục vụ của bến xe. Nhưng trên quầy lại bày đầy thuốc lá và một số đồ ăn vặt của trẻ nhỏ. Theo như suy đoán thì cái cô được gọi là nhân viên bán vé đang kiếm thêm thu nhập bên ngoài, tiện tay bày bán thêm thuốc lá rượu và thức ăn vặt …

- Cô ơi cho con một bao Tam Sa.

Diệp Phàm nói.

Lúc sáng khi đi bố hắn chẳng biết là kiếm đâu ra mấy bao Trung Hoa, nói hắn cầm lấy để mời lãnh đạo và đồng nghiệp mới quen. Bình thường loại thuốc lá Diệp Phàm thường hút là Tam Sa với giá 5 tệ 1 bao.

Sau khi tiện tay lấy 1 điếu ra châm lửa hắn thuận miệng hỏi:

- Cô ơi, Ủy ban nhân dân thị trấn đi đường nào ạ.

- À đi thẳng hướng phía trước, rẽ qua đường cong chữ S là thì thấy một cây cầu lớn Lâm Tuyền, cậu đứng trên cầu nhìn xuống sẽ thấy có một đám người đang vây quanh, chỗ ấy chính là Ủy ban nhân dân thị trấn.

Cô béo ấy lấy tay chỉ chỉ.

"Kì lạ, sao cô ấy lại biết trước cửa Ủy ban nhân dân thị trấn đang có một đám người vây quanh nhỉ, không lẽ có người vây đánh Ủy ban?"

Diệp Phàm tò mò nghĩ trong đầu rồi khoác chiếc ba lô to tướng lên vai cất bước thật nhanh Trên đường thưa thớt mở ra mười mấy cửa hàng, sau khi rẽ qua đường cong chữ S ấy thì đúng là nhìn thấy một cây cầu đá hình vòm dài hơn 100m.

Diệp Phàm bước nhanh tới đầu cầu, nhìn xuống dưới. Đúng là có một nhóm người đang đứng vây quanh một tòa nhà dài khoảng bảy, tám mươi mét, cao sáu tầng, toàn bộ bề ngoài được tráng bằng gạch men màu đỏ, cả đám người đều nhìn lên mái nhà nhưng không biết là đang nhìn cái gì. Diệp Phàm cũng nổi hứng thú đứng ở đầu cầu nhìn về hướng mái nhà nhưng, không có chuyện kỳ lạ gì xảy ra cả.

Thế là hắn quay lại đầu cầu bước xuống một loạt nấc thang đá đi tới chân cầu, không lâu sau là tới trước mặt đám đông ấy.

A! Thật đúng là không ít, hơn ngàn người giống như đang tham gia tiệc liên hoan, tất cả đều đang nhìn về phía mái nhà.

Diệp Phàm sau khi tiến sát lại gần cũng ngẩng đầu nhìn, lúc ấy việc đến nhận việc gần như bị quên lãng. Nhìn theo hướng ngón tay của một anh đang chỉ lên, rốt cuộc cũng nhìn thấy chỗ đặc biệt đó.

Trong lòng hắn bỗng cảm thấy sợ hãi, lúc này ở tầng bốn như có người đang bị treo sát vào chỗ cửa sổ, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy một sợi dây có hoa văn như dây thắt lưng vậy đang thắt chặt cổ của người ấy.

- Anh bạn, người đó là ai vậy?

Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi anh thanh niên mặc áo ngắn có hoa văn bên cạnh.

- Chủ tịch thị trấn, tự mình dùng cà vạt thắt cổ, mẹ nó! Chắc là tham ô sợ bị bắt nên trực tiếp thắt cổ luôn mà.

Người thanh niên mặc áo hoa kẻ sọc ấy " hừ " một tiếng nhổ đi điếu thuốc trên miệng rồi thuận miệng mắng một câu.

- Hả! Chủ tịch thị trấn.

Diệp Phàm thất thanh kêu lên một tiếng, tuy nhiên lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung về nơi chủ tịch thắt cổ nên không chú ý đến hắn.

-Không phải! Nghe nói là tranh cãi với người tình, uất quá nên thắt cổ luôn.

Lúc này một anh phản bác lại câu nói của anh thanh niên mặc áo hoa kẻ sọc.

" alt="Truyện Quan Thuật" width="90" height="59"/>

Truyện Quan Thuật


Nga, đúng rồi, còn chưa giới thiệu, tiểu hài tử 11 tuổi bị nhà Dursley xem thành một phế vật kia có một cái tên rất bình thường - Harry Potter.

Đúng, chính là Harry, không phải vương tử Harry kia, mà là một "Harry" bình thường, người có tên này ở Anh quốc thì chỉ cần ở trên đường kêu một tiếng, trong mười người thì sẽ có một người quay đầu lại.

Nhưng mà Harry này thì không giống, cậu họ Potter.

Nếu có người sống ở đường Privet trên mười năm, nhất định sẽ nhớ được vợ chồng Potter, một gia đình cực kỳ nhiệt tình mà mến khách, hơn nữa lại còn giàu có.

Bọn họ luôn lái những chiếc xe đắt tiền nhất đến thăm nhà Dursley, hơn nữa cũng nhiệt tình tặng vợ chồng Dursley lúc đó còn đang bất mãn cùng tiểu Dudley 1 tuổi một đống lễ vật.

Cho nên dưới tình huống bình thường, vợ chồng Potter không phải là loại người không được hoan nghênh.

Nhưng mà một nhà Dursley hoàn toàn không thích vợ chồng Potter, có lẽ là vì thật lâu trước kia Lily Potter tóc đỏ, khi đó còn là Lily Evans đã làm cháy tóc của chị mình?

Nhưng mà vô luận như thế nào, vợ chồng Potter cũng không còn đến thăm nhà Dursley nữa, bọn họ đã qua đời vì tai nạn xe cộ vào 11 năm trước, tất nhiên, cũng có một cách nói khác, tỷ như, sau tai nạn bọn họ đã trở thành người thực vật, ở bệnh viện Thụy Sĩ nhận các loại an dưỡng.

Dù sao, vào 11 năm trước, đứa con duy nhất của vợ chồng Potter, bị phát hiện ra trên bậc thang trước cửa nhà Dursley.

Một Harry Potter trầm mặc, không muốn nói chuyện, ánh mắt luôn tĩnh mịch đến nỗi trống rỗng cùng hai chân tàn tật.

Thậm chí nếu có người ngẫu nhiên đến nhà Dursley, bọn họ sẽ nhìn thấy trong hai mắt của đứa trẻ kia tích lũy thống khổ và tang thương, hoàn toàn không giống với ánh mắt của một đứa nhỏ.

Mà nhà Dursley vì để duy trì danh tiếng tốt đẹp của họ, hiển nhiên sẽ không thể không nhận trọng trách nuôi nấng Harry, cho dù, đây là một quái vật hai chân tàn tật, phế vật, còn là tên cặn bã?

Harry xác định, đây là từ mới mà anh họ Dudley của cậu nghĩ ra cuối tuần trước.

Có lẽ cậu nên chúc mừng lượng từ ngữ của đối phương có tiến bộ vượt bậc?

Bất quá lúc này cậu cũng không có tâm tình thảnh thơi như vậy, thường xuyên có tin tức về người chết ở Ma pháp giới gửi đến, khắp nơi đều có nguy hiểm, dường như mười năm yên bình ngắn ngủi trước đó chỉ là ảo giác.

Voldemort đã trở về.

Mà cậu ngay cả tư cách để nhận được sự yên bình cũng không có.

Ở trong phòng xép, Harry che đi vết sẹo ở trán, khóe miệng cong lên giống như cậu đã từng làm vô số lần trong chiến tranh, lúc tự nói cho bản thân rằng phải kiên cường hơn.

Bởi vì cậu không thể không kiên cường.

Dấu hiệu hắc ám.

Hắc ám, bóng ma, tà ác.

Cái chết ở khắp mọi nơi, tất cả đều cực kỳ giống với một năm bị áp ức thống trị kia, phục tùng theo dấu hiệu, không thuận theo thì bị gạt bỏ, đây là cái giá để cha mẹ mình sống lại sao?

Sức mạnh Ma pháp bị suy yếu, thậm chí không cần Hòn đá phù thủy, Voldemort cũng đã trở lại.

Mà bản thân cậu thì sao?

Ngôi sao cứu thế được hy vọng, lại ngay cả cấp cho bản thân một sự cứu rỗi cũng không làm được. Nhật báo Tiên tri mỗi ngày đều đăng những tin tức làm cho người ta thấp thỏm lo âu, dường như mọi người đều chấp nhận khả năng bản thân mình có thể chết ngay ngày mai.

Ý tưởng bắt lấy sinh mệnh bản thân vượt lên trên tất cả, đội ngũ Thần Sáng bất cứ lúc nào cũng có thể có người phản bội, hôm trước Kingsley đã chết, hôm nay ai sẽ ngã xuống, không ai biết.

Màu sắc của sự sợ hãi giống như là được nhuộm bởi màu đen của cà độc dược, làm mọi người tê liệt, quá nhiều cái chết thậm chí đã tước đoạt sự tin tưởng vào chính nghĩa của mọi người, năng lực tin tưởng vào công lý.

Mà hiện tại, Anh quốc chỉ còn lại có giới Muggle là còn không có động tĩnh, Chúa tể hắc ám có thái độ khác thường thu liễm lại dã tâm, tựa hồ hoàn toàn từ bỏ chính kiến trước kia, ngoại trừ thỉnh thoảng đăng một số bài phát biểu trên báo chí, thì chưa từng đối với giới Muggle làm bất cứ cuộc xâm chiếm trực tiếp nào.

Cho nên vô số phù thủy gốc Muggle cùng với phù thủy máu lai bắt đầu trốn về giới Muggle, để tạm thời có được sự yên bình.

Nhưng cho dù là trong an bình giả tạo như thế, bất cứ ai cũng đều có thể ngửi được mùi âm mưu.

Harry giãy dụa giật giật hai chân, nhưng chúng vẫn yên tĩnh không có chuyển động gì. Cậu có một chiếc xe lăn, là do hội liên hợp người khuyết tật tặng, nhưng phòng xép của cậu không thể bỏ được xe lăn hay những thứ lớn như vậy, cho nên cậu chỉ có thể nhờ vào nạng cùng với một chút "Ma lực bùng nổ" để đi bộ.

Nhà Dursley lúc thấy cậu 2 tuổi mà vẫn chưa biết đi cũng đã từng dẫn cậu đến gặp bác sĩ Muggle, nhưng mà kết quả kiểm tra lại không có vấn đề gì.

Sau khi đi khám ở 2,3 chỗ mà chỉ có được những câu trả lời giống nhau, bọn họ lựa chọn buông tha việc này.

Mà sau chuyện này, Harry lại không biết nên đối mặt với dì Petunia và dượng Vernon như thế nào.

Cho dù bọn họ vẫn oán hận ma pháp như trước, cho dù bọn họ vẫn dùng ánh mắt chán ghét như trước để nhìn cậu, nhưng mà cậu vẫn nhớ rõ cuộc nói chuyện tối hôm đó.

"Thật sự không có cách nào sao, Vernon." Đó là giọng nói có phần lo lắng của dì Petunia

"Petunia, chúng ta đã cố hết sức." giọng nói lúc trẻ của dượng Vernon có chút mệt mỏi.

"Nhưng mà, Harry chỉ mới có 2 tuổi, chỉ có 2 tuổi " không giống như ngữ khí hoảng loạn quen thuộc của dì Petunia mà cậu từng biết, mà lại giống như sự giãy dụa cuối cùng của một người mẹ bất lực khi biết được tin dữ về đứa con mình.

Rồi cậu nhìn thấy dượng Vernon lắc đầu, nhìn thấy dì Petunia đem cái cổ nhỏ dài của bà vùi vào giữa hai tay nức nở. Miệng nỉ non, mang theo chữ "Lily".

Trong nháy mắt, cậu liền hiểu được, tại kỳ nghỉ hè kia, nữ nhân đứng ở cửa có gì muốn nói lại thôi kia, rốt cuộc muốn nói cái gì.

Có lẽ là vì chân của cậu nên lúc này, thái độ của nhà Dursley đối với cậu tuy rằng không thể nói là tốt, nhưng cũng không hoàn toàn là xấu, ngoài trừ việc chuẩn bị ngày ba bữa ăn, những công việc linh tinh như dọn cỏ cũng không thuộc trách nhiệm của cậu.

Cảm giác bất lực.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Harry có cảm giác như vậy. Đã từng, khoảng sáu năm sau chiến tranh, khi phần lớn Tử Thần Thực Tử còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật bị bắt, hai chân Harry bắt đầu phát bệnh.

Không có dấu hiệu gì, đó là vào thứ năm khi Harry chính thức đi làm lần thứ hai ở bệnh viện thánh Mungo, lúc nghỉ ngơi ăn cơm buổi trưa, cậu ngã ở phòng nghỉ của bệnh viện.

Không cách nào đứng thẳng được nhưng khi kiểm tra thì cơ thể và thần kinh của cậu lại không có vấn đề gì, trên người không có dấu vết của phép thuật Hắc Ám, ngay cả trị liệu sư tốt nhất của bệnh viện thánh Mungo cũng không làm được gì.

Thẳng đến sau khi Hermione mang cậu đi gặp bác sĩ tâm lý của Muggle.

Bác sĩ nói chân cậu không có vấn đề gì, chẳng qua là chính bản thân cậu từ chối đứng lên.

" alt="Truyện [HP Đồng Nhân] Truy Đuổi" width="90" height="59"/>

Truyện [HP Đồng Nhân] Truy Đuổi