Ngoại Hạng Anh

Phát huy vai trò Đội Ứng cứu sự cố máy tính Khánh Hòa trong năm 2018

字号+ 作者:NEWS 来源:Kinh doanh 2025-03-05 02:31:04 我要评论(0)

Sở TT&TT tỉnh Khánh Hòa mới đây công bố dự thảo Kế hoạch ứng dụng CNTT trong hoạt động của cơ qukia sonetkia sonet、、

Sở TT&TT tỉnh Khánh Hòa mới đây công bố dự thảo Kế hoạch ứng dụng CNTT trong hoạt động của cơ quan Nhà nước tỉnh Khánh Hòa năm 2018,áthuyvaitròĐộiỨngcứusựcốmáytínhKhánhHòatrongnăkia sonet trong đó đặt ra kế hoạch và kỳ vọng lớn dành cho Đội Ứng cứu sự cố máy tính của tỉnh cũng như dành cho công tác nguồn nhân lực an toàn thông tin.

Theo đó Khánh Hòa đặt kế hoạch sẽ tiếp tục phát huy vai trò và hiệu quả hoạt động của Đội Ứng cứu sự cố máy tính tỉnh Khánh Hòa trong năm 2018, đồng thời chú trọng nâng cao năng lực đội ngũ chuyên trách CNTT nhằm bảo đảm an toàn thông tin, an ninh thông tin.

Khánh Hòa cũng lên kế hoạch tổ chức đào tạo, tập huấn cho cán bộ chuyên trách về CNTT các nội dung chuyên sâu về quản trị mạng, quản trị hệ thống, an toàn an ninh thông tin.

b1-phat-huy-vai-tro-doi-ung-cuu-su-co-mang-may-tinh-khanh-hoa-trong-nam-2018.jpg

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
{keywords}Nguyễn Đỗ Trúc Phương vui mừng khi mua cho chú Hải xe, điện thoại mới.

Niềm tin, chỗ dựa của những mảnh đời bất hạnh

Lặng lẽ trở về nhà sau một ngày dài chạy vạy cùng chị Bùi Thị Ngọc Tuổi (vợ của anh Phan Văn Tâm bị rắn độc cắn, SN 1992, ngụ huyện Dương Minh Châu, tỉnh Tây Ninh), Nguyễn Đỗ Trúc Phương (26 tuổi, ngụ TP.HCM) trò chuyện cùng PV với giọng mệt mỏi.

Những ngày qua, hình ảnh cô gái xinh đẹp liên tục ra vào bệnh viện Chợ Rẫy để hỗ trợ chị Tuổi đã trở nên quen thuộc với những người quan tâm đến vụ việc anh Tâm bị rắn độc cắn.

Phương cho biết, cô đã vô cùng xúc động khi biết gia cảnh khốn khó của anh Tâm. Ngay sau đó, cô đã viết bài kêu gọi cộng đồng mạng chung tay giúp đỡ gia đình anh trong cơn hoạn nạn.

Phương kể: “Đọc xong bài viết về hoàn cảnh của anh Tâm, tôi thấy thương lắm và viết bài kêu gọi ủng hộ. Tôi cũng không ngờ là mình kêu gọi được nhiều tiền đến thế. Đến nay, tôi đã nhận được hơn 200 triệu đồng từ những người có lòng hảo tâm”.

Có tiền, Phương đến bệnh viện Chợ Rẫy gặp chị Tuổi và hỗ trợ chị đóng tiền viện phí. Sự xuất hiện của Phương như cánh tay vững chắc vớt chị lên từ trong hố sâu tuyệt vọng.

“Chị Tuổi nói, các bác sĩ dặn chị ấy chỉ tin một mình tôi. Do đó, chuyện gì chị ấy cũng nhờ tôi. Ngay lúc này, tôi có cảm giác như chị ấy tin và xem mình như chỗ dựa duy nhất. Do đó, tôi tự thấy có trách nhiệm không để chị ấy thất vọng”, Trúc Phương chia sẻ.

{keywords}

Trước khi được Phương và mạnh thường quân giúp đỡ, chú Hải hầu như chỉ ăn bánh mì tình thương trừ cơm.

 

Trao đổi với PV, chị Tuổi xúc động nói, chị không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả niềm vui của mình khi nhận được sự giúp đỡ từ Phương và các nhà hảo tâm.

Chị Tuổi nói: “Tôi biết ơn Phương, trong lúc ngặt nghèo lại có một người tốt đến thế xuất hiện. Nếu không có chị ấy và các nhà hảo tâm, tôi không biết sẽ xoay sở thế nào”.

Trong khi đó, chú Hải xe ôm (64 tuổi, ngụ huyện Bình Chánh, TP.HCM) lại xem Phương là một ân nhân lớn nhất đời mình. Chú cho biết, mấy chục năm qua, bản thân không có chỗ ở, việc làm ổn định.

Để mưu sinh, chú cùng chiếc xe máy cũ nát nay hỏng mai hư rong ruổi khắp các nẻo đường để chạy xe ôm. Tiền kiếm được không đủ sửa xe, chú phải ghé tủ bánh mì từ thiện xin bánh ăn qua bữa.

Lâu ngày thành quen, mọi người xung quanh tủ bánh hiểu và xót xa trước hoàn cảnh khốn khó của chú. Họ đăng tải câu chuyện đáng thương ấy lên mạng. Một cách vô tình, câu chuyện đã chạm đến trái tim nhân hậu của Phương.

Không quen biết, chưa một lần gặp mặt, cô gái vẫn quyên tiền, đến chở chú Hải đi mua xe máy, điện thoại, quần áo mới. “Cô Phương giúp tôi vơi bớt những khó khăn. Từ lúc có xe mới, điện thoại mới, tôi có nhiều khách hơn. Tôi không nghĩ rằng trên đời này lại có một người tốt đến như vậy”, chú Hải xúc động chia sẻ.

Làm việc thiện từ thuở ấu thơ

{keywords}
Sau khi biết hoàn cảnh của chị Tuổi, Phương đã kêu gọi cộng đồng mạng chung tay giúp vợ chồng anh chị vượt qua cơn hoạn nạn.

Sau những việc làm đầy nhân văn, cô gái bỗng nhiên nổi tiếng, được nhiều người quan tâm. Thế nhưng, Phương lại cho rằng, việc này khiến cô trở nên áp lực. Bởi, cô luôn xem những việc làm ấy rất đỗi bình thường xuất phát từ tấm lòng của mình.

“Thật lòng, tôi làm những việc ấy từ cái tâm. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện giúp đỡ người khác để đạt được một mục đích cụ thể nào đó. Tôi chỉ nghĩ, mình may mắn hơn, cuộc sống mình tốt hơn, sao mình lại không giúp, không san sẻ với người khó khăn hơn mình. Làm như thế có mất gì đâu”, Phương thẳng thắn chia sẻ.

Phương nói rằng, ngày gặp chú Hải xe ôm, cô thương lắm, thương đến độ suýt không cầm được nước mắt. Cô cố không khóc, bởi lo sợ chú Hải thấy rồi lại buồn.

Khi nghĩ đến việc mang niềm vui cho người gặp khó khăn, Phương trở nên háo hức lạ thường, đến quên ăn quên uống.

Theo tìm hiểu của PV, đây không phải là lần đầu tiên Phương giúp đỡ những mảnh đời khó khăn. Trước khi sang Úc du học, cô từng gia nhập một hội từ thiện từ nhỏ. Ở hội, cô làm nhiệm vụ phát quà.

Sau này, mỗi khi có dịp về nước, Phương vẫn duy trì việc đi khám bệnh, phát thuốc từ thiện, phát bánh mì tình thương… cho người nghèo. Mới đây, Phương chọn một hình thức thiện nguyện khác là thường xuyên giúp đỡ các trường hợp bị tai biến bằng cách đóng tiền viện phí cho họ từ 6-8 tháng.

{keywords}
Trúc Phương cũng cảm thấy áp lực khi "nổi tiếng" bất đắc dĩ

Bất ngờ hơn, Phương chia sẻ, mẹ cô kể, ngay từ rất nhỏ, Phương đã có tính thương người. Lúc 6-7 tuổi, thấy có ông lão nằm co ro trong tiết trời lạnh trước nhà, Phương đã vào nhà lấy áo của mẹ để đắp cho ông cụ.

Mấy ngày nay, khi thấy con xuất hiện trên báo, bà kể cho chị em Phương nghe việc lúc nhỏ, thấy ai bán vé số đi ngang qua, Phương cũng chạy vào nhà lấy cái thố, xúc cơm cho họ ăn…

“Tôi nhớ, lúc nhỏ, tôi có quen một ông lão bán vé số rất khổ. Tôi dặn ông là tối đến, cứ đúng 20h hãy đến nhà tôi, tôi sẽ lấy cơm cho ông ăn. Giờ, ông ấy mất rồi”, Phương nhớ lại.

{keywords}

Đến nay, chị Tuổi xem Phương như chỗ dựa duy nhất của mình.

 

 

Cảm thấy áp lực, mệt mỏi khi “nổi tiếng” bất đắc dĩ

Nguyễn Đỗ Trúc Phương chia sẻ: “Sau vụ chú Hải, có rất nhiều người nhắn tin, gọi điện cho tôi nhờ tôi giúp đỡ. Tôi thấy vui vì được nhiều người tin tưởng. Thế nhưng, điều này cũng khiến tôi rất áp lực và mệt mỏi.

Có quá nhiều người mong đợi, hy vọng ở tôi, tôi sợ khiến họ thất vọng. Nhiều trường hợp, sau khi xác minh, tôi nhận thấy họ không thực sự khổ. Khi tôi từ chối hỗ trợ, họ chuyển sang chửi bới, nói tôi làm từ thiện để làm nổi, đánh bóng tên tuổi…

Hơn nữa, hiện nay, tôi may mắn kêu gọi, hỗ trợ cho anh Tâm được số tiền rất lớn. Điều này khiến nhiều người nghĩ, khi họ nhờ tôi giúp, tôi cũng sẽ kêu gọi được số tiền lớn tương tự. Nhưng lỡ tôi không kêu gọi được nhiều như vậy thì sẽ khiến họ buồn, thất vọng. Thậm chí, nhiều người sẽ nghi ngờ là tôi ăn chặn, lừa đảo”.

 

Gia cảnh khốn khó của người 'ôm' rắn hổ mang chúa vào bệnh viện cấp cứu

Gia cảnh khốn khó của người 'ôm' rắn hổ mang chúa vào bệnh viện cấp cứu

Thời điểm nghe tin chồng bị rắn độc cắn phải chuyển đến bệnh viện Chợ Rẫy trong tình trạng hôn mê sâu, chị Tuổi rụng rời tay chân.

" alt="Cô gái xinh đẹp tặng bác xe ôm xe máy, lo viện phí cho anh Tâm bị rắn cắn" width="90" height="59"/>

Cô gái xinh đẹp tặng bác xe ôm xe máy, lo viện phí cho anh Tâm bị rắn cắn

Hóa ra sư Oanh đang trêu bé Khánh vì cái tính nghịch ngợm, quậy phá, khiến sư hay bị các thầy cô mời lên trường “uống nước”.

Khánh năm nay 14 tuổi, vừa học xong lớp 7 và đã ở chùa An Xá (xã Toàn Thắng, huyện Kim Động, tỉnh Hưng Yên) với thầy Oanh từ khi mới 8 tháng tuổi.

Khánh vốn là con của một cặp vợ chồng ở Hà Giang - người nhà của một Phật tử địa phương thường xuyên lui tới chùa.

Tám tháng tuổi, bố mẹ em bỏ nhau. Lúc ấy, Khánh vẫn còn chưa cai sữa. Mẹ em bỏ đi, để lại người bố lóng ngóng không biết làm gì với cô con gái suốt ngày kêu khóc. Thương hoàn cảnh gà trống nuôi con, người Phật tử này kể chuyện với sư Oanh, mong sư cứu giúp.

“Lúc đầu, thầy chỉ định nhận nuôi cho ít ngày để con bé đỡ khóc. Nhưng sau cứ cho về với bố thì con bé lại khóc ngặt, thế là mọi người lại đưa nó về chùa. Từ đó, nó ở đây với thầy cho tới bây giờ”.

Sư Oanh kể, “nuôi con bé này dễ lắm. Chẳng ốm đau gì bao giờ”.

Coi những đứa trẻ ở chùa như con mình, sư Oanh yêu thương nhưng cũng rất nghiêm khắc trong sinh hoạt hằng ngày. Nhờ thế mà cô bé Khánh rất thạo việc nhà. “Mỗi ngày, thầy yêu cầu 3 lần tụng kinh: 5h sáng, 4h chiều và 8h tối”.

Sáng dậy, Khánh phải lau bàn ghế, quét sân, ăn cơm xong phải rửa bát. “Con bé nấu cơm ngon lắm, biết làm mọi việc trong chùa. Ngoài những công việc ấy ra, hằng ngày Khánh vẫn đi học như những đứa trẻ khác”.

{keywords}
Sư thầy Thích Đàm Oanh - trụ trì chùa An Xá, huyện Kim Động, tỉnh Hưng Yên - người đã cưu mang nhiều hoàn cảnh khó khăn, cơ nhỡ. Ảnh: Nguyễn Thảo

Nói về bố mẹ Khánh, sư Oanh kể, chỉ có người bố là thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm con, còn người mẹ thì biệt tích. Cả hai đều đã lấy vợ, lấy chồng mới và có con riêng.

Sư Oanh biết người mẹ đang sống ở một khu vực heo hút của tỉnh Hà Giang. Nhưng sư chưa bao giờ kể về bố mẹ cho Khánh nghe vì sợ con buồn. Tuy nhiên bản năng tìm mẹ trỗi dậy năm cô bé 9 tuổi.

Lần đó, Khánh âm thầm đập con lợn tiết kiệm mà em dự định “nuôi” để đi làm từ thiện. Tổng số tiền được 2,7 triệu đồng. Ra quán gần đó ăn một bát bún xong, Khánh bắt xe lên Hà Nội tìm mẹ.

Sư Oanh dáo dác báo công an và huy động người đi tìm cô bé. Ba, bốn ngày sau vẫn không có dấu vết gì của Khánh. Thế rồi, một buổi chiều, Khánh bỗng nhiên xuất hiện ở chùa sau khi đã tiêu hết số tiền mà vẫn không tìm được mẹ.

Khao khát tìm mẹ của Khánh chưa bị dập tắt. Cô bé lại bỏ chùa đi lần thứ hai. Mỗi lần về, Khánh lại quỳ gối xin thầy tha tội.

Biết không thể giấu cô bé cá tính này được mãi, sư Oanh quyết định nhờ người đưa Khánh lên Hà Giang gặp mẹ. Lúc này, người mẹ đang sống cùng đứa con thứ 2 ở một nơi heo hút, hẻo lánh.

Nhưng ở với mẹ được từ sáng đến chiều, Khánh chỉ khóc đòi về chùa. Mẹ cô bé lại gọi cho sư Oanh, nhờ thầy lên đón về. “Từ đó, con bé mới không đòi đi tìm mẹ nữa”.

“Khi về, thầy có nói với con rằng, thầy đi tu, thầy không bao giờ bắt con phải bỏ bố mẹ. Nhưng bố mẹ đã bỏ con, thầy muốn trong mắt con, bố mẹ lúc nào cũng là những người tốt đẹp nhất, lý tưởng nhất. Thầy đợi đến khi con trưởng thành sẽ nói để con tự tìm hiểu về bố mẹ mình, như thế sẽ hay hơn. Nhưng vì con kiên quyết muốn đi tìm mẹ nên thầy phải đưa con lên gặp”.

{keywords}
Một phần khuôn viên chùa An Xá. Ảnh: Ngọc Trang 

Không giống như những trường hợp khác chỉ ở chùa vài ba năm, sư Oanh nuôi Khánh đến nay đã 14 năm. Vì thế, ni sư cũng phải xử lý đủ các vấn đề tâm sinh lý của đứa trẻ như một người mẹ.  

“Hai mùa hè gần đây, chị ấy lại nghĩ ra trò bán hàng trên mạng. Thầy chỉ cho dùng điện thoại ‘cục gạch’ để liên lạc thôi, nhưng mỗi khi có Phật tử đến chùa, con bé lại mượn điện thoại thông minh, liên hệ mua bán. Thế rồi chị ấy bị người ta lừa mất mấy triệu đồng, đến chùa đòi tiền”.

“Năm ngoái, phát hiện ra, thầy đã phạt không cho đi đâu, bắt sám hối trong vòng một tuần. Tiền thầy trả hộ nhưng yêu cầu mỗi khi có ai cho, phải tiết kiệm để trả lại thầy”.

“Năm nay Khánh chuẩn bị vay tiền để đi buôn tiếp thì thầy lại phát hiện ra” - sư Oanh kể những chuyện khiến thầy “đau đầu” về cô bé Khánh.

Nhưng sư Oanh cũng hài hước ghi nhận: “Năm nay Khánh có vẻ ngoan hơn, thầy chưa bị trường mời lên lần nào. Năm ngoái, thầy bị mời lên 4 lần chỉ vì tội nghịch ngợm, hay nói chuyện, gây mất trật tự trong lớp”.

Có lẽ, Khánh là cô bé mà sư Oanh gắn bó nhất. Còn nếu tính chính xác thì sư đã cưu mang hàng chục đứa trẻ, những phụ nữ có hoàn cảnh khó khăn, bệnh tật. Nhưng hầu hết mọi người chỉ sống vài ba năm là xin ra khỏi chùa.

Nhiều đứa trẻ bây giờ đã trưởng thành, lấy vợ lấy chồng, có công ăn việc làm ổn định, tự lo được cho bản thân. “Có đứa sống quanh đây, thỉnh thoảng vẫn gọi điện hỏi thăm thầy; có đứa thì sống ở Hải Phòng, Hà Giang…”.

Hiện tại, ngoài Khánh, ở chùa còn có một bé trai 17 tuổi được gửi vào chùa ở nhờ đến nay đã 2 năm. Chùa cũng cưu mang 2 bà vãi có hoàn cảnh khó khăn suốt hơn 20 năm nay.

Sư Oanh bảo, 2 bà tuy không phải người khuyết tật nhưng không được khôn ngoan như người khác, không thể tự lo cho mình nếu sống bơ vơ một mình. Bây giờ, 2 bà vẫn đang sống trong chùa, phụ giúp chùa các việc vặt như quét dọn, nấu nước hằng ngày.

Nói về những việc làm của mình, ni sư Thích Đàm Oanh bảo, những việc thầy làm còn rất nhỏ bé, không có gì đáng kể. “Thầy chỉ làm những việc nên làm và trong khả năng của mình thôi”.

Ni sư giả điên, tìm cách đưa trẻ bụi đời về chùa cưu mang

Ni sư giả điên, tìm cách đưa trẻ bụi đời về chùa cưu mang

Ni sư Thích Diệu Nhân từng hóa trang thành người phụ nữ ăn mày, giả điên, tìm cách làm quen với những đứa trẻ bụi đời và rủ các em về chùa sống.

" alt="Ni sư nhận nuôi cô bé cá tính, một năm bị trường mời lên 4 lần" width="90" height="59"/>

Ni sư nhận nuôi cô bé cá tính, một năm bị trường mời lên 4 lần