Nhận định, soi kèo Oita Trinita vs Machida Zelvia, 12h ngày 5/6
本文地址:http://app.tour-time.com/html/412a198997.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Siêu máy tính dự đoán Las Palmas vs Osasuna, 3h00 ngày 25/1
Kế hoạch của tôi là đến năm 33 tuổi sẽ trở về quê ở hẳn. Tại quê nhà, tôi đã có sẵn mặt bằng rộng rãi và nhà của ba mẹ cho để có thể mở lớp dạy học. Trước đó, tôi cũng từng dạy học cho các em ở quê cũng như học sinh tại thành phố, các em có nhiều tiến bộ về cả tinh thần lẫn thành tích học tập, bọn trẻ rất quý tôi. Khi tôi không dạy nữa, có em đã khóc và thường xuyên hỏi thăm tôi. Đó cũng là một trong những lý do khiến mẹ hay khuyên tôi nên sớm về quê dạy học để ở gần gia đình.
Tôi cũng không có ý định kết hôn và hiện không muốn có bạn trai, không vướng bận phải lo kinh tế cho bất cứ ai. Về công việc hiện tại, tôi làm tự do, thấy rất thích và thoải mái về tinh thần, nhưng về lâu về dài lại không thể phát triển được hơn. Tôi cảm thấy bản thân rất có năng khiếu truyền đạt kiến thức và thật sự cũng rất thích việc dạy học, nhưng vẫn băn khoăn có nên về quê khi còn ở độ tuổi trẻ như vậy không?
Nói thêm là lương của tôi hiện tại ở TP HCM cũng chỉ đủ ăn. Tôi không nhiều tham vọng nên hài lòng với cuộc sống hiện giờ. Nhà tôi ở khu trung tâm của tỉnh, có đầy đủ mọi thứ, nhưng độ náo nhiệt và tiện nghi vẫn không bằng các đô thị lớn. Nếu về quê, tôi sẽ thấy rất buồn khi đã quen nếp sống tự do, cần gì là có đó ở trên thành phố. Nhưng bù lại, về quê tôi sẽ được ở gần gia đình, không còn phải nhớ nhà thường xuyên và hay bị mất ngủ nữa, tôi cũng được làm công việc mà mình yêu thích, lại đỡ được chi phí sinh hoạt rất nhiều.
Liệu tôi có nên về quê khi ở tuổi 33 hay là nên đợi đến khi ngoài 40 tuổi rồi mới rời bỏ thành phố?
Nguyễn Thị Thu
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
">U30 có hai ngoại ngữ nên bỏ phố về quê lập nghiệp?
Bà tôi mất hồi tháng 6 năm ngoái ở tuổi 94. Bà ra đi trong ngày đầu tiên trời ở quê tôi đổ mưa sau một thời gian dài nắng nóng, khô hạn.
Thế nên mỗi khi mưa, những kỷ niệm về bà, về chuyện tình thuần khiết, chân thành, hy sinh của ông bà lại ùa về trong tôi. 70 năm trước, ông bà yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đó là lần ông đến nhà học nghề với bố của bà. Thời trai trẻ, ông tôi là người ưu tú, có nhiều tố chất nên được bố của bà chọn làm học trò, truyền nghề.
Ngay từ những lần gặp mặt đầu tiên, ông đã phải lòng người con gái dịu hiền, đảm đang, siêng năng của thầy mình. Bà tôi cũng thừa nhận, bà đã yêu ông ngay cái nhìn đầu tiên khi 2 người lần đầu gặp mặt.
Ông bà đến với nhau bằng tình yêu thuần khiết nhất. Cả một đời, bà luôn đứng sau chồng, dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho ông.
Bà luôn dành những đồ dùng tốt nhất, món ngon nhất cho ông. Còn mình, bà sơ sài, giản đơn đến mức “sao cũng được”. Bà yêu ông đến độ đi đâu xa cũng mong ngóng sớm về với ông.
Ông bà tôi lúc còn bên nhau. Cả hai là niềm vui và lẽ sống của nhau. |
Thậm chí, khi già, phải vào bệnh viện trị bệnh, bà cũng đòi nhanh về với ông. Sau này, khi lẫn, bà quên hết mọi thứ, quên cả tên con cháu. Người duy nhất bà nhớ được là ông.
Ông thì khác. Dẫu yêu thương bà hết mực nhưng ông luôn cố giấu tình cảm ấy trong lòng. Thi thoảng, ông vẫn hay lạnh lùng rồi mắng yêu bà.
Thế nhưng những lúc bà ốm đau, ông lại phiền muộn, rơi nước mắt vì lo lắng. Mỗi lần như thế, ông thường động viên: “Cố lên mà sống cho có bà có ông, bà nhé”. Vừa nói, ông vừa rơi nước mắt khiến ai thấy cũng thương.
Đi đâu về, ông cũng cố gắng mua cho bà món quà gì đó, đôi khi chỉ giản đơn là tấm vải, cây lược, món ăn bà thích... Khi phải vào bệnh viện chữa bệnh, ông cũng lo bà không ai trông nom rồi luôn miệng hỏi thăm.
“Người đi không khổ bằng người ở lại”
Thương vợ , suốt chừng ấy năm, ông nấu ăn, giặt giũ và chăm sóc bà còn hơn chăm lo cho bản thân mình. Có lẽ vì thế mà khi bà bệnh, nằm viện, chỉ có ông khuyên, đưa thuốc, đút cơm, bà mới chịu ăn, chịu uống.
Tôi nhớ lần bà bệnh nặng trước khi từ giã cõi đời. Bà cứ từ chối thuốc, không chịu cho bác sĩ tiêm, thậm chí gạt máy thở ra. Chỉ khi chúng tôi nói: “Bà phải uống thuốc cho khoẻ để về với ông” bà mới đồng ý. Thế mới thấy, bà thương yêu ông đến chừng nào.
Thế rồi bà cũng ra đi, bỏ lại ông một mình. Những năm cuối đời, bà đau bệnh suốt. Và, ông luôn là người ở cạnh bên bà. Ngày bà ra đi, con cháu không ai kịp giã từ, chỉ có ông bên cạnh, được nói lời tạm biệt với bà.
Ông bà trong dịp mừng thọ của mình. |
Được tin, tôi từ Hà Nội về quê trong nỗi đau vô hạn. Về đến nhà, tôi vào phòng bà. Đến lúc này, tôi còn không tin bà đã ra đi. Tôi nhìn mặt bà lần cuối. Nỗi đau mất người thân bóp ngẹt tim tôi khiến tôi ước mình có thể ngất đi ngay lúc ấy.
Tôi sang phòng tìm ông. Ông ôm chầm lấy tôi bằng đôi tay run run, đôi chân đứng không vững. Rồi ông òa khóc, nói: “Bà mất bà rồi cháu ạ”.
Tôi đã cố kìm nén nỗi đau, cố không khóc để ông bớt buồn. Nhưng khi nghe câu nói ấy của ông, nỗi đau trong tôi bung vỡ. Hai ông cháu ôm nhau khóc òa.
Ngày gia đình tiễn đưa bà, ông nhốt mình trong nhà và khóc như một đứa trẻ. Tôi chưa bao giờ thấy ông đau đớn, khóc nhiều đến thế. Ông từ chối ra ngoài, ông nhất quyết không đưa tiễn.
Tôi hỏi, ông nói rằng, người đi không khổ bằng người ở lại nên ông không muốn chia tay bà. Thương tiếc bà, ông không ăn uống, ngủ nghỉ suốt mấy ngày liền. Ông khóc nhiều đến khản cổ, mất cả tiếng.
Sau khi bà ra đi, ông lủi thủi một mình. Ông trầm lắng, ít cười nói. Mỗi lần lên phòng thờ, ông vẫn thường nhìn lên di ảnh của bà rồi khóc và nói: “Nhớ lắm, thương lắm nhưng bất lực bà ơi! Sao người đi không phải là tôi”.
Ở bên nhau tận 70 năm nhưng ông bà yêu nhau trọn vẹn đến những phút giây cuối cùng của đời người. Niềm vui của ông bà không phải là vật chất mà đơn giản là được bên nhau, cùng nhau nhìn con cái lớn lên và cùng nhau già đi.
Tình yêu, hôn nhân của ông bà tồn tại, phát triển theo quan điểm “hỏng thì tìm cách sửa, sai thì làm lại”. Thế nên, suốt 70 năm, mối tình ấy vẫn sâu đậm và khiến chúng tôi cảm phục, noi theo.
Đào Thị Linh
Đọc những lá thư tình ba gửi cho mẹ, tôi ngỡ ngàng trước chuyện tình siêu lãng mạn của hai người. Tình yêu ấy khiến tôi tin rằng trên đời có chuyện trọn kiếp chỉ yêu một người.
">Cụ ông 70 năm nấu ăn, giặt giũ cho vợ: Giá mà người chết trước là tôi
Mấy hôm trước đọc được bài “Sau lần bẽ mặt ở đám cưới, vợ tôi luôn ủ rũ chẳng dám ra khỏi nhà” của anh Vũ, tôi rất hiểu và thông cảm với tác giả. Bởi tôi cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự anh. Chỉ có điều vợ tôi còn… nhiễm nặng hơn bà xã anh.
Vợ tôi năm nay đã hơn 30 tuổi rồi nhưng lại thích a dua, bắt chước và học đòi làm đẹp theo phong cách xì tin giống mấy đứa con gái còn đang đi học. Nói thật làm đẹp thì tôi không cấm, thậm chí nếu vợ tôi có ý thức trong việc tân trang sắc đẹp thì tôi ủng hộ hai tay. Nhưng làm đẹp sao cho phù hợp với lứa tuổi thẩm mỹ của người phụ nữ đã có chồng. Đằng này cô ấy lại chọn cho mình một xu hướng đi ngược lại quy luật của thời gian và tuổi tác.
Tôi cũng như anh khi phải trải qua biết bao cuộc đấu tranh tư tưởng với người thân và bạn bè, mới rước được người con gái mình yêu về làm vợ. Vợ tôi cũng có hình thức không được mắt chút nào. Người ta nói con gái nhất dáng nhì da nhưng cô ấy thì không được cả hai. Vợ tôi không béo nhưng cô ấy gầy vô cùng, cái dáng đấy các cụ ở quê chê lên chê xuống, trong khi vợ tôi thì luôn tự hào có bộ xương sườn đẹp. Còn da dẻ thì được phủ một màu đen ngăm ngăm.
Những kiểu ảnh chụp cận cảnh khuôn, giả vờ ngây thơ, rồi đứng trước gương tạo dáng ưỡn ẹo… khiến tôi vừa buồn cười vừa giận. (Ảnh minh họa) |
Tôi không hề chê bai vợ, dù vẻ bên ngoài không được điểm cao thì tình yêu cũng như phẩm hạnh trong con người của vợ tôi không phải ai cũng có.
Cô ấy hiền lành, giản dị, chăm chỉ, hiếu thảo và biết cách vun vén cho cuộc sống gia đình. Tôi rất yên tâm và tin tưởng khi lấy được một người con gái như vậy làm vợ. Nhưng giá mà cô ấy cứ giản dị và bình thường như thế tôi lại đỡ phải khốn khổ như bây giờ.
Chỉ mới cách đây ba tháng, sau khi đi dự tiệc thôi nôi con trai cô bạn cùng lớp ngày trước, không hiểu ai là người đã nhồi nhét và tư vấn cho cô ấy cách làm đẹp. Oái oăm làm sao, vợ tôi không ý thức được việc làm đẹp thế nào cho đúng, lại đi chọn cho bản thân phong cách xì tin khi đã vượt ngưỡng 30.
Để khao khát thay đổi làn da đen nhẻm có từ thời cha sinh mẹ đẻ trên cơ thể mình, vợ tôi quyết định mua một đống phấn kem về dùng.
Là đàn ông nhưng tôi biết cô gái nào cũng muốn có làn da trắng sáng chứ không riêng gì vợ tôi. Mỗi lần nhìn cô ấy đứng hàng tiếng đồng hồ trước gương, tay bôi bôi trát trát mấy lớp kem lên tôi thấy vừa kỳ cục vừa tội tội. Chỉ có điều sau hơn một tuần, da mặt cô ấy lại lấm tấm nổi mụn đỏ do dị ứng. Tôi phải đưa vợ đến khám, gần 2 tuần uống thuốc và mất 4 triệu bạc mới trở lại nguyên trạng.
Hết kem trắng da lại đến son phấn trang điểm. Dịp Valentine vừa rồi, tôi đã phải ôm bụng cười té ngửa vì cái cách vợ làm đẹp trên đôi môi của mình.
Tối hôm đó, tôi gửi con rồi hẹn vợ đi ăn và đến rạp xem phim nhưng đợi mãi mới thấy cô ấy chuẩn bị xong. Lúc vợ bước ra, tôi sửng sốt rơi cả điếu thuốc vì đôi môi của vợ thật lạ lẫm. Nửa môi trên của em thì đỏ chót còn môi dưới thì hồng nhạt rất khó chịu. Tôi hỏi vợ sắp đi ăn còn nhai kẹo cao su làm gì để môi lem luốc hết cả. Vợ đáp rằng tôi chẳng hiểu gì hết, đây là kiểu tô son xí muội đang thịnh hành mà tuổi teen rất thích!!!.
Tôi ôm bụng cười vì không hiểu ý thức tân trang sắc đẹp của em tiến hành thế nào mà toàn trượt dốc chứ không tiến bộ gì cả. Tôi có khuyên vợ nên chọn kiểu làm đẹp để phù hợp với lứa tuổi kẻo đồng nghiệp bạn bè lại cười chê. Vậy mà cô ấy bảo tôi là đàn ông, không hiểu gì cả.
Ảnh minh họa |
Có hôm, tôi cầm điện thoại của vợ mở thư viện ảnh ra xem mà ngã ngửa. Không biết em mày mò thế nào mà bắt chước kiểu “tự sướng” của bọn tuổi teen. Những kiểu ảnh chụp cận cảnh khuôn, ngước lên ngước xuống, giả vờ ngây thơ, rồi đứng trước gương tạo dáng ưỡn ẹo… khiến tôi vừa buồn cười vừa giận nên đã mắng vợ một trận. Vậy mà vợ tôi còn cãi lại rằng cô ấy đưa lên facebook, nhiều người like.
Tôi bực bội quá, cô ấy đã 30 tuổi chứ có phải 18 hay 19 nữa đâu mà bắt chước theo tụi nhỏ! Đã thế, vợ tôi còn học đòi ở đâu lối sống ảo không thể chấp nhận được.
Thấy mấy cô hotgirl dạo gần đây cứ lên mạng khoe mua hay được bạn trai tặng mấy thỏi son đắt nhất thế giới. Thế là, vợ tôi cũng a dua tải trên mạng mấy tấm hình nước hoa với son phấn, túi xách hàng hiệu rồi tung lên facebook của mình với chú thích là được chồng tặng.
Lương công chức của tôi chỉ có 5 triệu mỗi tháng, chưa đủ tiêu xài thì lấy đâu ra tiền mà mua hàng hiệu tặng vợ? Mà cũng khiến cơ quan tôi một trận xôn xao. Đồng nghiệp nữ thì giơ ngón cái bảo tôi chịu chơi, chiều vợ. Đồng nghiệp nam thì gào ầm lên hỏi tôi lấy tiền đâu? Sợ nói thật thì mọi người chê, nói dối thì rồi bị lòi đuôi càng ê mặt. Tôi đành cười trừ, mặc cho họ thắc mắc nhưng đêm nào nằm cũng giật mình thon thót, sợ vợ đăng cả siêu xe lên facebook.
Tôi không ngờ vợ tôi vốn giản dị lại trở nên thay đổi một cách ngớ ngẩn thế này. Tôi cũng thông cảm và hiểu cho ý nguyện chính đáng của cô ấy nhưng cứ thế này thì không thể nào chấp nhận được.
Tôi biết phải làm gì để khuyên cô ấy bây giờ? Vì tôi sợ một ngày không xa, vợ tôi sẽ đi quá đà, sẽ làm ra những hành động không ai ngờ tới. Lúc đó thì không hối được nữa.
(Theo Trí thức trẻ)
">Đêm nào tôi cũng giật mình thon thót vì vợ...
Soi kèo góc MU vs Rangers, 3h00 ngày 24/1
Thời sinh viên, tôi đã từng yêu Tuấn. Anh học trên tôi một khóa, rất hoạt bát và có nhiều tài lẻ. Tình yêu chúng tôi thật đẹp với nhiều lời hứa hẹn sau khi ra trường sẽ ổn định cuộc sống và tính chuyện vợ chồng.
Vì yêu Tuấn thật lòng và tin tưởng anh tuyệt đối nên tôi đã sẵn sàng hiến dâng thứ quý giá nhất của người con gái cho anh. Vậy mà, khi anh ra trường và về quê xin việc còn tôi ở lại tiếp tục học tập để hoàn thiện nốt năm cuối của khóa học, tôi đã mất liên lạc hoàn toàn với anh.
Cho đến một thời gian sau, tôi mới nhận được tin nhắn muốn chia tay của anh. Lúc ấy, tôi đau đớn và tuyệt vọng vô cùng! Phải vất vả lắm tôi mới cố gắng vượt qua nỗi đau tình cảm để có thể cầm tấm bằng cử nhân ra trường.
Tôi may mắn xin dạy được hợp đồng ở một trường cấp hai. Hơn một năm gắn bó với nghề giáo, tôi dần vơi đi nỗi buồn cùng người đàn ông bạc bẽo ngày xưa. Rồi tôi quen và yêu Nam, một người đàn ông đĩnh đạc, điểm trai, ít nói và có nhận thức.
Chính anh là người đàn ông một lần nữa cứu tôi ra khỏi mớ hỗn độn với nỗi đau quá khứ. Tôi thầm cám ơn anh đã giúp tôi trưởng thành và mạnh mẽ hơn sau tình yêu đổ vỡ.
Và dù anh là người đến sau nhưng tình cảm tôi dành cho anh luôn chân thành. Thậm chí tôi không còn nghĩ đến việc tiếp tục học cao học để lấy tấm bằng thạc sỹ mà ở lại trường dạy hợp đồng với đồng lương ít ỏi.
Khoảng thời gian hai năm ở bên nhau, Nam quan tâm và yêu thương tôi hết lòng. (Ảnh minh họa) |
Khoảng thời gian hai năm ở bên nhau, Nam quan tâm và yêu thương tôi hết lòng. Anh khác với Tuấn khi không bao giờ đòi hỏi tôi phải cung phụng vật chất hay thậm chí chưa một lần dám động chạm vào cơ thể tôi.
Nam bảo với tôi rằng người con gái luôn cần được tôi trọng và phải luôn được bảo vệ đến phút cuối. Lúc ấy, bản thân tôi cảm thấy được an ủi vô cùng. Tôi chỉ nghĩ đơn giản một người có nhận thức và hiểu biết như Nam chắc sẽ không giờ chấp nhặt quá khứ với một người con gái đã không còn trong trắng như tôi.
Rồi cũng đến ngày vui của hai đứa, ai cũng chúc mừng tôi và Nam cuối cùng cũng thành đôi. Mọi người đều chúc cho chúng tôi luôn hạnh phúc như hôm nay. Đêm tân hôn, tôi hồi hộp ngồi chờ Nam trong phòng.
Nam lựng khựng bước vào phòng, anh ôm chặt lấy tôi và âu yếm. Anh bảo bạn bè anh ai cũng khen tôi xinh đẹp và thông minh. Anh nhìn tôi rồi nói nhiều câu thề thốt chung thủy làm tôi thấy xúc động.
Nhưng nghiệt ngã làm sao khi sau những ân ái mặn nồng, Nam liền xô tôi ngã xuống nền nhà cùng những lời nói miệt thị và khinh bỉ. Anh gọi tôi một cách đầy xúc phạm là "c.đ".
Tôi cúi mặt im lặng vơ vội áo quần mặc vào vì tôi hiểu đơn giản thái độ và cách hành xử của Nam như vậy bởi anh phát hiện ra tôi không còn trong trắng như anh nghĩ. Đêm tân hôn ngọt ngào trở thành đêm địa ngục đầu tiên của tôi.
Mới cưới một ngày, Nam đã hờn dỗi và đuổi tôi ra phòng khách để ngủ. Không ai nghĩ kết hôn được một ngày mà tôi và Nam đã âm thầm ly thân nhau.
Có lần, bạn bè của anh đến chơi rồi vô tình hỏi tôi sao lấy nhau lâu mà chưa thấy bầu bí. Lúc ấy tôi ậm ừ còn Nam lại hất mặt lên nói với đám bạn anh rằng nếu tôi có con cũng là con của thằng khác. Tôi nhìn mọi người rồi cúi đầu ái ngại xấu hổ vô cùng.
Đêm hôm ấy, Nam đi ra ngoài nhậu về lại say. Chồng mới cưới đã ra tay tát tôi hai cái vào mặt. Tôi khóc nhưng lại đứng im để chồng muốn làm gì thì làm. Tôi biết lỗi hôm nay là do tôi gây ra. Tôi chỉ giận Nam vì Nam là người đàn ông có nhận thức hiện đại. Tại sao lại không thể chấp nhận sự thật về một cô gái dù không còn trinh trắng nhưng lại yêu anh hết lòng và sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh?
Tôi đau đớn và buồn bã trong tuyệt vọng. Cả cuộc đời này tôi không thể sống mãi với cuộc hôn nhân chung nhà không chung giường với chồng được. Tôi cũng không đủ sức gồng gánh những lời miệt thị và xúc phạm của Nam thêm nữa. Tôi cũng có lòng tự trọng, chỉ vì không còn trong trắng lại có thể cứ hằng ngày mặc sức gọi tôi như vậy?
Tôi đã cố nuốt nước mắt rồi viết đơn ly hôn chỉ sau bảy tháng kết hôn với Nam rồi ra tòa và kết thúc cuộc hôn nhân này. Tôi về lại nhà mẹ đẻ, xin nghỉ dạy ở trường để dồn tất cả tâm huyết, hi vọng để tiếp tục theo học cao học và lấy bằng thạc sỹ.
Gần ba năm học tập tích cực, tôi đã dần vơi đi nỗi đau của cuộc hôn nhân đổ vỡ. Tôi đã có được tấm bằng thạc sỹ loại giỏi trong tay rồi may mắn nộp hồ sơ và được nhận vào dạy ở một trường chuyên của thành phố. Thời gian giảng dạy, tôi hay tin Nam đã lấy vợ nhưng lại bị vợ cắm sừng. Tôi cũng buồn cho Nam.
Giờ đây, tôi chỉ muốn lao vào làm việc một cách hăng say nhất. Nhưng đôi khi nhìn người khác vui vầy bên chồng con, tôi lại cảm thấy cô đơn lạc lõng. Bao giờ tôi mới có thể tìm được người thực sự yêu thương và chấp nhận quá khứ của mình đây?
(Theo Tri thức trẻ)
">Mới cưới một ngày, vợ chồng tôi đã âm thầm ly thân
Angelina Jolie tiết lộ hậu trường 'Tiên hắc ám'
Xe máy điện Piaggio One xuất hiện tại Việt Nam
友情链接