您现在的位置是:Bóng đá >>正文
Cháu đã sống được vì có “hơi thuốc” trong người
Bóng đá6人已围观
简介-“Một lần con em đã chết hụt vì không có tiền. Bây giờ,áuđãsốngđượcvìcóhơithuốctrongngườbảng xếp hạn...
- “Một lần con em đã chết hụt vì không có tiền. Bây giờ,áuđãsốngđượcvìcóhơithuốctrongngườbảng xếp hạng bundesliga 1 cháu đã khá hơn được chút vì có “hơi thuốc” trong người. Vay được 10 triệu chữa bệnh cho con thì chồng đang phải làm công trả lãi. Tình cảnh này, chẳng biết cháu sẽ sống thêm được bao lâu….”, chị Ngô Diệu Hiền than vãn.
Tin bài khác:
Thảm cảnh cô học trò ung thư nuôi mẹ, dì thần kinhTags:
相关文章
Siêu máy tính dự đoán Genoa vs Monza, 02h45 ngày 28/01
Bóng đáNguyễn Quang Hải - 27/01/2025 06:24 Máy tính ...
【Bóng đá】
阅读更多HTC sẽ ra mắt 'M8 Ace' với vỏ nhựa?
Bóng đáĐộng thái này là nhằm cắt giảm chi phí và giúp nhiều khách hàng có cơ hội tiếp cận với sản phẩm thuộc phân khúc cao cấp của HTC. Cấu hình của M8 Ace có nhiều điểm tương đồng với cả One M8 lẫn Galaxy S5, bao gồm màn hình 5" độ phân giải Full-HD và vi xử lí Snapdragon 801 bốn nhân 2,5GHz. Theo tin đồn trước đây từ trang TMTPost, nhiều khả năng M8 Ace sẽ xuất hiện vào tháng 6 với giá chỉ 3.000 Nhân Dân Tệ, tương đương 480$ và không bị ràng buộc hợp đồng với nhà mạng.
">...
【Bóng đá】
阅读更多Truyện Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)
Bóng đá...
【Bóng đá】
阅读更多
热门文章
最新文章
-
Soi kèo góc Tottenham vs Leicester, 21h00 ngày 26/1
-
Truyện Xuyên Không AV, Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chủ
-
Truyện Song Hoa Thụ Nan
-
Đột nhiên ở sau lưng vang lên một tiếng còi chói tai, tài xế ở phía sau hạ kính xe xuống, nhô đầu ra chửi ầm lên: "Mẹ nó cậu có biết lái xe hay không! Chó ngoan còn biết không cản đường, đèn xanh cũng sáng rồi, con mẹ nó rốt cuộc cậu có đi hay không!?"
Từ Từ Niên chợt phục hồi lại tinh thần, chuyển tầm mắt lên kính chiếu hậu, liếc mắt một cái liền thấy sắc mặt mình tái nhợt, môi cũng mím chặt.
Cậu cười giễu một tiếng, cố gắng bày ra nét mặt tươi cười, cười áy náy với xe phía sau, nắm chặt tay lái giẫm xuống chân ga.
Xe vững vàng chạy ở trên đường nhựa, mặt cậu không chút thay đổi nhìn chằm chằm phía trước, nếu lúc này gặp phải người quen nói không chừng còn có thể cười hạ cửa kính xuống chào hỏi, thanh danh bên ngoài của Từ đại công tử trầm ổn nội liễm, cậu sẽ không để bất luận kẻ nào nhìn ra manh mối, cũng sẽ không để ngón tay vẫn còn đang đang run rẩy lộ ra cho những người khác nhìn thấy.
Bởi vì cậu là Từ Từ Niên, không thể vì một người đàn ông mà để cho mọi người chế giễu.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thời điểm xe chạy một đường đến cửa công ty, cậu vẫn cảm thấy một trận mệt mỏi trước nay chưa từng có, nghĩ tới sắp phải đối mặt với văn kiện chồng chất như núi cùng với hội nghị tham dự mãi không hết, cậu cảm thấy đầu óc rối thành một nùi, đeo mặt nạ lãnh đạm đủ lâu, hắn cũng biết mệt, cũng sẽ cảm thấy bất lực.
Ở trong mắt mọi người, Đại công tử Từ gia là một người trẻ tuổi tuấn tú tài giỏi ổn trọng, hai mươi ba tuổi đã chống đỡ cả một nửa bầu trời xí nghiệp Từ thị, đương nhiên là phải đánh đâu thắng đó, cũng không nên bởi vì tình cảm mà ảnh hưởng đến công việc, nhưng cậu cũng là người, bị người yêu và em trai duy nhất liên thủ phản bội, mùi vị này rốt cuộc cũng khiến cậu không duy trì được vẻ bình tĩnh trên gương mặt nữa.
Gục đầu xuống dựa vào trên tay lái, một màn bẩn thỉu vừa thấy kia lại xông vào trong đầu.
Bởi vì phải đi công tác, cậu cùng với Đổng Phong đã hơn nửa tháng không gặp mặt nhau, tuy mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng dù sao không thấy được người thật trong lòng sẽ nhịn không được nhớ nhung, cho nên cậu cố ý đẩy hội nghị thường kỳ xuống buổi chiều, mua tôm hùm đất cay* mà Đổng Phong thích ăn nhất, chờ mong một hồi nhiệt liệt tiểu biệt thắng tân hôn**.
*đồ ăn vặt nổi tiếng của Hồ Nam
**Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn
Nhưng thời điểm cậu đẩy cửa phòng ra, lại nhìn thấy quần áo rơi rụng đầy đất, áo khoác, quần, đồ lót, tất... từ cửa nhà rải đến tận cửa phòng ngủ, giống như là rất gấp gáp ngay cả một giây cũng không cách nào nhẫn nại nổi nữa.
Âm thanh chói tai lại bén nhọn từ hướng phòng ngủ truyền đến, kèm theo đó là tiếng thở dốc nặng nề và tiếng thở hổn hển kiều diễm khó nén ái tình, quả thực giống như một cái bạt tai vả thẳng vào mặt Từ Từ Niên, mong chờ cùng ngọt ngào của vừa nãy ở một khắc này xem ra đúng là một câu chuyện cười.
Tôm hùm đất cay rơi vãi đầy mặt đất, cậu hoàn toàn không nhớ nổi mình dùng bao nhiêu sức lực, ý chí mới ổn định được tinh thần đẩy ra cánh cửa phòng ngủ quen thuộc kia.
"... A! Phong ca...anh...anh nhẹ một chút...em chịu không nổi... A a..."
"Xuỵt... Bảo bối kiên nhẫn chút đi, để anh thương em."
"Anh đáng ghét chết đi được! Từ trước đến nay lúc nào cũng dịu dàng nhẹ nhàng với anh của em, chỉ biết bắt nạt em."
Đổng Phong cười giễu cợt một tiếng, lộ ra một nụ cười nhạo hiếm thấy khác xa với vẻ dịu dàng nhã nhặn bình thường, "Anh của em bốn năm đại học liền mẹ nó chưa từng làm anh sướng như vậy, lạnh băng giống như tảng đá, anh nhìn thấy cậu ta một cái hứng thú cũng chả còn, làm gì được đáng yêu như em?"
Vừa dứt lời hắn dùng lực đỉnh một cái, Từ Tân Niên nâng cổ lên đột nhiên hét lên một tiếng, mềm nhũn nằm ở trong ngực Đổng Phong, kết hợp với ánh mắt mở to rưng rưng, bộ dạng tỏ vẻ đáng thương kia quả thực giống y như thỏ nhỏ vô hại.
Hai người làm sục sôi ngất trời, Từ Từ Niên tận mắt nhìn thấy "Em trai tốt" của mình đã phát hiện cửa bị mở, thậm chí còn khiêu khích nhếch lên khóe miệng, thế nhưng Đổng Phong vẫn còn đang kích động không hề phát hiện ra, mãi đến khi phát tiết xong, thời điểm hắn xoay người muốn ôm Từ Tân Niên xuống giường tẩy rửa, mới đột nhiên nhìn thấy Từ Từ Niên đứng đó không biết đã được bao lâu.
"Từ... Từ Niên..." Sắc mặt Đổng Phong thoắt cái liền trắng bệch, trên gương mặt tuấn dật lộ ra vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có.
" alt="Truyện Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh">Truyện Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
-
Nhận định, soi kèo Porto vs Santa Clara, 1h00 ngày 27/1: Khủng hoảng
-
"Chị chưa. Bây giờ đang tắc đường chắc tầm 10 phút nữa chị mới đến được công ty."
Người bên kia nghe vậy cũng không thúc giục cô thêm nữa, nói với cô vài câu rồi cũng tắt máy.
*Rầm*
Một tiếng va chạm mạnh từ phía trước đầu xe khiến Hàn Cẩm Dao bị văng ra phía trước, cô ngẩng đầu nhìn, vội vén lại mái tóc dài đang bị rối tung trước mặt rồi sau đó lập tức xuống xe xem tình hình.
Đầu xe cô đâm vào đuôi một con xe Mercedes màu trắng, cô cúi xuống kiểm tra xe của mình nhưng không có bị gì nặng lắm nhưng ngược lại xe của đối phương thì trông có vẻ bị xước vài chỗ khá nghiêm trọng.
Hàn Cẩm Dao đứng nhìn chiếc xe phía trước, chủ chiếc xe vẫn chưa có động thái gì càng làm cô sốt sắng hơn. Trời mỗi lúc lại đổ mưa mau, cô lấy tay che lên đầu rồi chạy về phía trước tìm chủ xe để nói chuyện.
Cô vừa chạy lên đến nơi thì người trên xe cũng mở cửa xe cầm ô bước xuống.
Hàn Cẩm Dao còn chưa nhìn thấy mặt của đối phương thì đã vội vàng giải thích: "Tôi là chủ chiếc xe đã đâm vào xe của anh, tôi sẽ chịu mọi khoản chi phí sửa xe cho anh."
Khoảnh Khắc người đàn ông đó giơ cao chiếc ô để lộ gương mặt của mình khiến cho Hàn Cẩm Dao vô cùng ngạc nhiên, cô luống cuống vội hạ thấp ánh mắt của mình.
Thẩm Minh Viễn thì lại ngược lại, anh vô cùng điềm tĩnh, không trả lời lại cô mà cầm ô đi về phía sau kiểm tra xe của mình.
Hàn Cẩm Dao cũng nhanh chóng đi sau anh. Vừa đi cô vừa lén lút nhìn dáng người của anh, đã mười năm trôi qua, anh chẳng thay đổi chút nào cả nhưng chỉ có điều hình như anh gầy hơn trước đây rồi thì phải.
Sau khi kiểm tra xong chiếc xe, anh đưa mắt nhìn về phía cô, thấy mái tóc cô bị mưa phùn làm cho ướt hết trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu liền đi tới đưa chiếc ô về phía cô.
"Cầm lấy đi, đừng tỏ vẻ đáng thương như thế nữa."
Cô tỏ vẻ đáng thương? Hàn Cẩm Dao lạnh lùng nhìn anh, buông một câu ngắn gọn: "Không cần."
Thẩm Minh Viễn gật đầu coi như hiểu ý của cô, anh chìa tay ra trước mặt cô, nói: "Đưa điện thoại của cô đây cho tôi mượn một chút."
Hàn Cẩm Dao khó hiểu hỏi: "Anh lấy điện thoại của tôi làm gì?"
Thẩm Minh Viễn lạnh lùng nói: "Cô là người đâm vào xe của tôi lẽ nào không cần lấy số điện thoại của tôi à?"
" alt="Truyện Hoá Ra Chưa Từng Quên">Truyện Hoá Ra Chưa Từng Quên