Tan máu bẩm sinh
Tan máu bẩm sinh (Thalassemia) là bệnh thiếu máu tán huyết di truyền phổ biến, do cơ thể không sản xuất đủ hoặc không đảm bảo chức năng của huyết sắc tố hemoglobin bao gồm alpha, beta trong hồng cầu. Bệnh có thể gây ra tình trạng thiếu máu nhẹ, trung bình hoặc nặng.
Các triệu chứng của thiếu máu bao gồm mệt mỏi, khó thở, chóng mặt, vàng da, sưng gan và lách... Ở thể nặng, người bệnh phải truyền máu suốt đời, nguy cơ gặp biến chứng như biến dạng xương mặt (trán dô, mũi tẹt), suy tuyến nội tiết, chậm phát triển, suy gan, xơ gan, suy tim... dẫn đến tử vong.
Bác sĩ Hưng cho biết Việt Nam là một trong những nước có tỷ lệ mắc bệnh và mang gene bệnh cao. Trong đó, nhiều người mang gene Thalassemia nhưng không triệu chứng, có khả năng di truyền cho thế hệ sau. Nếu bố mẹ cùng mang gene Thalassemia, 25% con sinh ra mắc bệnh nặng, 50% con mang một gene bệnh, chỉ 25% con bình thường.
Ngày mẹ Luân ốm nặng, Nguyệt cũng nhất định không chịu đưa con về cho bà nhìn cháu (Ảnh minh họa)
Ngay khi ra viện, Nguyệt liền đưa con đi xét nghiệm ADN xác định quan hệ cha con với Luân. Có được kết quả, Nguyệt liền đem về ném vào mặt mẹ chồng, rồi chẳng nói chẳng rằng, đưa thẳng con về nhà ngoại. Luân thương vợ, thương con nên cũng theo vợ về ngoại chăm sóc cô.
Cũng từ ấy, Nguyệt không một lần bước chân về căn nhà của mẹ chồng nữa. Cô một mực ở lại nhà ngoại hoặc ra ngoài thuê nhà ở chứ có chết cũng không quay về căn nhà ấy. Yêu vợ, thương cô phải chịu bao tủi nhục, Luân quyết định về xin phép mẹ cho ra ngoài thuê nhà ở. Mẹ Luân cũng nhảy dựng lên nhưng cũng không làm gì được.
Sau khi ra riêng, Luân vì nghe theo vợ nên lạnh nhạt và ít qua lại với bố mẹ hẳn. Anh thật lòng cũng không muốn thế nhưng vì yêu chiều vợ, lại thương cô đã phải chịu quá nhiều oan ức vì mẹ anh nên đành nhượng bộ cô và vì anh cũng không muốn gia đình lục đục. Còn chuyện mẹ anh muốn gặp cháu thì Nguyệt lại càng không đời nào đáp ứng.
Ngày mẹ Luân ốm nặng, Nguyệt cũng nhất định không chịu đưa con về cho bà nhìn cháu. “Đứa cháu này, mẹ anh ghét nó từ khi nó mới tượng hình. Giờ còn đòi gặp làm gì! Anh về thì về, em và con có chết cũng không bao giờ về đâu!” - Nguyệt cương quyết nói.
Luân bất lực trước thái độ cứng rắn của vợ, đành về thăm mẹ một mình. Ngày mẹ anh mất, cũng chỉ một mình anh về chịu tang. Nguyệt và con tuyệt nhiên không đến dù chỉ vài phút. Cho đến tận khi mẹ anh đã mồ yên mả đẹp, nỗi hận của Nguyệt mới theo người đã khuất mà tan theo.
Liên và Hoàng (Long Biên, Hà Nội) kết hôn đã 3 năm mà chưa có con. Và nguyên nhân là do Liên.
Mẹ chồng Liên vốn đã là người khó tính và cực khó chiều, Liên phải nhịn như nhịn cơm sống mới có thể để cho nhà cửa tạm gọi là yên ổn. Đến khi biết Liên “tịt đẻ” thì hỡi ôi, bao nhiêu tội nợ cứ đầu cô mà bà giáng xuống. Cuộc sống của Liên nói không khác gì địa ngục cũng không ngoa.
“Loại này có mà kiếp sau cũng chẳng đẻ được!”, “Nhà này vô phúc mới vớ được con gà mái không biết đẻ trứng về!” … - rất nhiều những câu nói như xát muối vào lòng Liên ấy được mẹ chồng ca đi ca lại hằng ngày. Nhiều bữa cơm Liên ăn không nuốt trôi hết bát cơm, phải chan vội nước canh, và quýnh quáng rồi đứng dậy.
Rồi mỗi khi tức lên, mẹ chồng Liên lại đứng giữa nhà, vỗ bành bạch vào mông vào chỗ nhạy cảm của mình rồi lôi cả bố mẹ, tổ tiên nhà cô ra mà chửi, vì họ đã sinh ra đứa con điếc, không biết đẻ và là một con gà mái tịt như cô.
Liên ngậm đắng nuốt cay, im lặng nhịn nhục sống qua ngày. Một người phụ nữ khó có con đã là nỗi đau đớn quá lớn, còn bị dè bỉu và khinh bỉ như thế, dần dần trong lòng Liên nảy sinh sự thù hận với mẹ chồng. Bà cũng là phụ nữ mà bà nỡ lòng nào cay nghiệt với cô như vậy?
Sau, nhờ chạy chữa Liên đã sinh được một cô con gái rất đáng yêu. Mẹ chồng đang khát cháu bế, thấy Liên sinh được con, lại giống con trai bà như đúc thì quý lắm, chỉ muốn ôm ấp và chơi với cháu.
Nhưng đời nào Liên chịu. Những lời nói của bà cô vẫn nhớ như in, không sót từ nào. Đừng hòng ai động được vào con gái cô, cô giữ con như giữ vàng, mọi việc chăm sóc con đều do một tay cô đảm nhiệm. Mẹ chồng chỉ có nước đứng bên ngoài thèm thuồng, xin xỏ mỏi miệng mới được cô “ban ơn”, cho bà bế cháu một lúc.
Hoàng cũng không hài lòng, góp ý nhưng liền bị vợ vặc lại: “Em là mẹ, em không có quyền thì ai có quyền?”. Nghĩ lại Liên đã phải chịu nhiều ấm ức trước đây, anh đành nhường vợ. Sự việc có cải thiện hơn khi Liên sinh bé thứ 2. Vì Liên quá bận bịu nên lúc ấy mẹ chồng cô mới được tự do bế ẵm cháu. Nhưng đối với Liên, cô cho phép bà là cho phép thế thôi chứ nỗi hận trong lòng cô vẫn còn y nguyên như ngày nào. Những cay đắng và sự xúc phạm cô phải chịu, cô sẽ không bao giờ quên.
Khi bé thứ 2 nhà cô vừa đủ tuổi đi mẫu giáo thì mẹ chồng bị tai biến phải nằm liệt giường, không đi lại được. Từ ấy, những việc chăm sóc, cho ăn cho uống, vệ sinh cá nhân cho mẹ chồng đừng hòng cô nhận, toàn nhường hết cho chồng và anh chị em nhà chồng với những lí do rất chính đáng. Một người cô căm ghét vô cùng, giờ lại bắt cô hầu hạ ư? Đừng có mơ!
![]() |
Rồi trước mặt chồng và họ hàng nhà chồng, Liên lúc nào cũng tỏ ra tử tế. Nhưng hễ có cô và mẹ chồng ở nhà là cô lại đứng trước mặt mẹ chồng, chỉ thẳng vào mặt bà mà mắng chửi, mà xả hết những tủi nhục trước đây (Ảnh minh họa) |
Rồi trước mặt chồng và họ hàng nhà chồng, Liên lúc nào cũng tỏ ra tử tế. Nhưng hễ có cô và mẹ chồng ở nhà là cô lại đứng trước mặt mẹ chồng, chỉ thẳng vào mặt bà mà mắng chửi, mà xả hết những tủi nhục trước đây cô phải chịu do bà gây ra.
Mẹ chồng cô giờ chỉ nằm được một chỗ, nói năng ú ớ, đến đi vệ sinh còn không tự đi được thì lấy đâu hơi sức mà đáp trả lại cô. Bà chỉ có nước ngậm cục tức to đùng mà không làm gì được!
Liên xử sự như thế âu cũng là hả hê cho cái sự tức bực của mình mà thôi. Cô đáng thương nhưng ôm nỗi hận trong lòng bao năm như thế, có lẽ bản thân cô cũng chẳng được vui vẻ, thoải mái chút nào.
(Theo PLXH)" alt=""/>Con dâu trả đũa mẹ chồngChủ tọa hỏi người đàn ông - bị cáo Đặng Văn Thắng (SN 1970, ngụ huyện Cần Giuộc, tỉnh Long An): “Giờ bị cáo có còn muốn giết người phụ nữ này rồi tự sát nữa không?”. “Hối hận lắm, cũng vì bị cáo quá yêu cô ấy mà hành động dại dột, nông nổi. Đến lúc này, bị cáo mới nhận ra sinh mạng, sự tự do mới chính là điều quý giá nhất”. “Yêu là mang đến hạnh phúc cho người ta, yêu sao lại muốn tước đoạt sự sống của họ”, quay sang người phụ nữ tên Trần Thị Diễm Thúy (SN 1972), chủ tọa ôn tồn: “Chị mong bị cáo ra tù sớm, nếu được vậy, chị có cho bị cáo cơ hội đoàn tụ, hàn gắn không?”. Với giọng nhỏ nhẹ nhưng cứng cỏi, người phụ nữ đáp: “Không có chuyện đoàn tụ. Tôi sợ lắm. Anh ấy nói yêu tôi. Ở với người mình yêu lẽ ra phải được hạnh phúc, bao bọc, chở che, thì tôi lại luôn nơm nớp lo sợ, phải đề phòng cho tính mạng của mình. Khổ vậy thì sống với nhau làm chi?”.
Cách đây ba tháng, TAND tỉnh Vĩnh Long đã mở phiên sơ thẩm, tuyên phạt Đặng Văn Thắng mức án tám năm tù giam về tội giết người. Ngay sau phiên xử, chị Thúy - nạn nhân của Thắng, đã đi hỏi thủ tục xin giảm án cho người từng cố giết mình. Chị viết lá đơn kháng cáo ngay tại tòa: “Xin tòa giảm cho anh ấy mức án thấp nhất có thể. Lời hối lỗi của anh ấy hôm nay đã làm tan biến nỗi ám ảnh và lòng hận thù trong tôi. Thấy anh bị giam cầm, lòng tôi ray rứt, muốn anh có thể làm lại cuộc đời, chăm lo cho cha mẹ già yếu”.
Trong phiên phúc thẩm này, chị Thúy tiếp tục kể về hoàn cảnh của người đàn ông muốn giết mình, mong sự cứu xét từ hội đồng xử án: “Dù nỗi đau trong lòng chưa nguôi, nhưng tôi thấy anh ấy chịu án… dài quá. Anh ấy là lao động chính trong nhà, phải cấp dưỡng nuôi con riêng chưa đầy 10 tuổi, chăm lo cho cha mẹ tuổi đều trên 80. Không có anh ấy, biết ai lo cho họ?”. Di di những ngón tay lên thành vành móng ngựa, bị cáo cúi gằm mặt, giấu đôi mắt đỏ hoe khi nghe người mình yêu trình bày. Phòng xử án lặng đi trong xúc động...
![]() |
Bị hại - chị Trần Thị Diễm Thúy thiết tha xin tòa giảm án cho người đàn ông chị... hai lần yêu thương. |
2.
Chị Thúy là giáo viên. Giữa chị và Thắng có mối quan hệ khá đặc biệt. Nhà cách nhau chưa đầy năm cây số, thời phổ thông họ học cùng trường, sớm thân thiết rồi yêu nhau. Ngã rẽ chia tay sau đó đưa họ theo hai con đường, mỗi người tạo dựng mái ấm riêng, rồi cùng thất bại trong hôn nhân. Như định mệnh, họ bất ngờ gặp lại. Tình cảm xưa trỗi dậy, họ đến với nhau và chung sống như vợ chồng. Nhưng, hạnh phúc lại sớm kết thúc bằng bi kịch, vì tình yêu bây giờ còn có cả những ghen tuông, ích kỷ, nghi ngờ. Thắng ghen chuyện người tình thường ghé nhà chồng cũ để gặp gỡ, thăm nom con trai.
Có lần, chị Thúy lên TP.HCM một tuần để học nâng cao nghiệp vụ, Thắng lại nghĩ là chị đang phản bội mình, lén lút trở lại chung sống cùng chồng cũ. Nỗi ghen bùng phát thành lửa hận khi Thắng tiếp tục chứng kiến cảnh chị Thúy thường xuyên đi thăm con. Thắng nảy sinh ý định giết chị rồi tự sát. Một lần, Thắng mua xăng về định đốt chết cả hai, nhưng chị Thúy phát hiện, mang xăng cất giấu. Lần thứ hai, trong lúc cãi vã, Thắng bóp cổ người yêu, may mà chị Thúy được hàng xóm giải cứu. Lần cuối là khuya ngày 14/2/2013, Thắng chuẩn bị dây điện làm hung khí gây án. Lúc ra tay, do chị Thúy kêu la nên một tay bịt miệng, tay còn lại Thắng bóp cổ nạn nhân đến ngất xỉu. Có người phát hiện vào can ngăn, chị Thúy mới giữ được tính mạng.
3.
Luật sư của Thắng trình bày, ý định giết người yêu rồi tự sát chứng tỏ bị cáo cảm thấy rất bế tắc, không chịu nổi ý nghĩ người yêu quay về với chồng cũ; qua đó, mong một sự cảm thông, được hội đồng xử án coi là tình tiết giảm nhẹ. Thế nhưng, bên công tố khẳng định, sau ly hôn cha mẹ đều có quyền đến thăm con. “Đó là quyền tất yếu của chị Thúy, được pháp luật bảo vệ và không ai có quyền ngăn cản. Chẳng những bị cáo không cảm thông, tạo điều kiện mà còn ích kỷ, biến nó thành sự ghen hờn rồi đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Nạn nhân không chết là ngoài ý muốn của bị cáo, bởi ý định sát hại được nung nấu từ lâu” - công tố viên nhấn mạnh. Cuối cùng, kháng cáo cũng được tòa chấp nhận, Thắng được giảm một năm tù giam. Sau phiên xử, cũng như lúc đến tòa, chị Thúy ra về trong vội vàng, ái ngại, không muốn tiếp chuyện ai.
Liên lạc qua điện thoại, chị dè dặt cho biết, người đàn ông chị… hai lần đem lòng yêu thương bản chất rất hiền lành: “Chính sự ghen tuông đã biến Thắng thành người khác hẳn. Thắng không biết, không tin, dù hôn nhân đổ vỡ, tôi và chồng cũ vẫn là những người bạn, giữ mối quan hệ tốt để cùng chăm sóc con trai. Chồng tôi đã có mái ấm mới, song vẫn chu toàn với gia đình tôi và ngược lại. Ly hôn là chuyện riêng của hai người, những người xung quanh đâu có lỗi gì để “cắt đứt” với họ”. Chị chùng giọng: “Tôi thấy đau lòng vì mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng tôi luôn bị Thắng hiểu lầm; coi nó như “bóng ma” quá khứ, rồi tự suy diễn, đốt cháy mình trong ngọn lửa ghen tuông”.
Án nương tay vì mục đích chưa đạt Hành vi của bị cáo Đặng Văn Thắng được quy định tại điểm q, khoản 1, điều 93, Bộ luật Hình sự: giết người vì động cơ đê hèn, mức phạt tù từ 12 năm đến 20 năm, tù chung thân hoặc tử hình. Tuy nhiên, tòa còn áp dụng điều 18: Phạm tội chưa đạt và xem xét nhiều tình tiết giảm nhẹ trong quá trình xét xử. Dù cố ý thực hiện tội phạm, nhưng bị cáo không thực hiện được ý định đến cùng, chưa để lại hậu quả (kết luận giám định cho thấy nạn nhân có tỷ lệ thương tật 0%); bị cáo tỏ rõ sự ăn năn, chưa có tiền án tiền sự… nên tòa đã tuyên phạt mức án nương tay. Đây là điều đáng mừng cho cả bị cáo lẫn bị hại, bởi hành vi cố sát của bị cáo thực sự rất nguy hiểm. Trong chuyện này, nạn nhân cũng có một phần lỗi. Thời gian sống chung, chị Thúy đã không tự tháo gỡ khúc mắc của mình, dẫn đến nỗi ghen tuông trong lòng bị cáo ngày càng chất chứa. Vụ án cho thấy, hành vi của bị cáo bung vỡ từ một quá trình chồng chất ghen hờn, chứ không phải do bột phát. Ngay cả việc để cho bị cáo nhiều lần thực hiện ý định giết hại mình, có cảm giác thiếu an toàn nhưng chị Thúy cũng không tìm cách giải quyết dứt điểm là điều đáng tiếc. Chính sự chịu đựng đó đã vô tình dung dưỡng cái ác, thách thức bị cáo ra tay. Luật sư Phan Thị Thanh Hậu (Đoàn Luật sư TP.HCM) |
(Theo Phunuonline)
" alt=""/>3 lần rắp tâm sát hại người tình vì ghen