Thám tử L tái ngộ fan trong Death Note 2016
时间:2025-04-14 00:50:52 来源:NEWS 作者:Thế giới 阅读:981次
Trong phiên bản phim Death Note 2006 trước đây,ámtửLtáingộmg zs khán giả trên toàn thế giới đã phải rất ngỡ ngàng trước diễn xuất tài tình của nam diễn viên Matsuyama Kenichi với vai diễn thám tử L, người đối đầu với Kira - Light Yagami. Với vẻ ngoài điển trai, ánh mắt lạnh lùng cùng điệu bộ, cử chỉ mang đậm chất của một thiên tài lập dị, Kenichi đã mang đến một hình tượng L gần như không thể thay thế trên màn ảnh từ đó đến nay.

(责任编辑:Ngoại Hạng Anh)
上一篇:Nhận định, soi kèo Wolfsburg vs RB Leipzig, 01h30 ngày 12/4: Đánh chiếm Top 4
下一篇:Nhận định, soi kèo Tottenham vs Frankfurt, 2h00 ngày 11/4: Đêm London tưng bừng
下一篇:Nhận định, soi kèo Tottenham vs Frankfurt, 2h00 ngày 11/4: Đêm London tưng bừng
相关内容
" alt="VLTK 'Công Thành Chiến' náo loạn vì bug đồ Hoàng Kim" />
" alt="Thủ thuật sử dụng các tính năng của bộ giao diện HTC Sense 6.0" />
Đối mặt với sự phẫn nộ lan tràn khắp mạng xã hội của người hâm mộ, Phó Hàn Thanh đã gửi cho tôi một tin nhắn:
"Lúc nào em công khai quỳ xuống xin lỗi Vi Vi, lúc đó anh sẽ thả em ra khỏi kho lạnh.”
Anh ta sẽ chẳng bao giờ đợi được câu trả lời của tôi.
Đợi được chính là cuộc điện thoại của đồn cảnh sát gọi anh ta đến xác nhận thi thể.
Anh ta cuối cùng cũng nhận ra, từ trước đến nay tôi chưa từng bắt nạt ánh trăng sáng của anh ta, tất cả đều là do cô ta tự biên tự diễn.
1.
"Bảo mày làm nhẹ nhàng một chút, bây giờ cô ta sắp ngừng thở rồi đây này, mày nói phải làm sao đây hả!"
Trong kho lạnh tối tăm, tôi nằm mềm nhũn trên mặt đất, mí mắt nặng trĩu không thể mở ra.
Đau, đau quá...
Toàn thân không có chỗ nào là không đau...
Mấy tên côn đồ tạt một chậu nước lạnh vào người tôi, thấy tôi không có phản ứng, thì liền hoảng sợ.
"Tống Kinh Mặc dù gì cũng là đại tiểu thư của nhà họ Tống, lỡ như..."
"Sợ cái gì! Nhà họ Tống sớm đã không còn nữa rồi, hơn nữa đây còn là ý của Phó tổng."
Đúng vậy, nhà họ Tống sớm đã không còn nữa rồi.
" alt="Truyện Trăng Sáng Của Anh Trai Nói Tôi Bắt Nạt Cô Ta" />
Bé gái kia không đáp, khẽ liếc mắt sang dịu dàng nhìn cậu. Sau đó lại dời mắt về tán lá, mỉm cười hạnh phúc.
Tỉnh lại từ cơn miên man sau giấc ngủ trưa, Reagan chậm rãi nâng mí mắt, cô ngồi dậy, lặng thinh nhìn vào khoảng không.
Giấc mơ vừa rồi là kết quả của việc cô vô tình bước chân vào Miền Ký Ức, khiến cho khung cảnh ngày ấy tái hiện lại trong giấc chiêm bao. Dù cho ký ức đó không phải của cô...
Dù không phải trải nghiệm của bản thân, nhưng nó lại được khắc sâu trong Căn Nguyên, luôn luôn hiện hữu ở Miền Ký Ức chỉ trực tuôn trào.
Reagan nhếch miệng tự giễu, đúng là ngu xuẩn!
Chỉ là một thứ giả mạo đáng khinh mà dám tơ tưởng đến cảm xúc của bản gốc.
Đã cướp lấy danh tính còn tham lam chiếm trọn cả ký ức.
Cô - một thứ không có nguồn gốc, bám theo cậu bé ấy, chờ trực cậu gục ngã rồi lao tới nuốt chửng cậu... sau đó lại ngang nhiên trở thành cậu!
Ánh mắt Reagan trùng xuống, cô không hối hận khi đã làm vậy.
Cướp lấy xác của cậu bé khi ấy đã là thiếu niên tử trận trên chiến trường, chuyển hóa nhiễm sắc thể XY thành XX.
Hoàn toàn không một chút tội lỗi, vì cô vẫn còn một mục tiêu quan trọng hơn tất thảy.
Vì mục tiêu đó, cô không ngại gây ra bất kỳ tội ác hay sử dụng loại thủ đoạn nào.
Chỉ cần có 0,1% thành công, cô sẵn sàng tống tất cả vào địa ngục, hay biến thế gian này thành Vô gián.
À, tất nhiên là trừ bản thân cô ra rồi! Bởi ngay cả địa ngục cũng không dám chứa chấp cô đâu.
Reagan đứng dậy, vươn vai, bước ra khỏi phòng y tế.
Bên ngoài là dãy hành lang trải dài như vô tận, vô cùng trống trải.
Cô mặt không biến sắc, tay phải đưa ra, kích hoạt kỹ năng [Lucifer].
Các ngón tay thon dài mảnh mai được bọc một lớp Ma lực mỏng, mạnh mẽ xuyên thủng không trung.
Cô chậm rãi cất bước đi, đồng thời xé rách và kéo theo "tấm lụa" không gian ấy.
Từ vết rách của không gian, một toán thiếu niên lao ra, có cả nam lẫn nữ, ai nấy tay đều lăm lăm vũ khí cùng Ma cụ, có người chỉ cần hai nắm đấm với ngọn lửa hồng rực rỡ.
Tất cả họ lao tới với sát ý ngợp trời, có thể thấy họ đã chuẩn bị khá chu đáo cho cuộc chạm trán này.
Tuy nhiên, thật tiếc... Đối thủ của họ lại là Reagan Paloma!!!
Toàn bộ không gian trong tích tắc đều đông cứng lại, cả những cô cậu thiếu niên kia cũng cứ thế mà bị cố định trên không trông như những bức tượng bất chấp lực hấp dẫn.
Đây là [Daoloth], nó có hiệu năng như Time Stop nhưng quy mô và tính chất thì vượt trội hơn hẳn.
Reagan không chỉ ngưng đọng thời gian ở dãy hành lang này, không chỉ là trong khuôn viên của Học viện Đế đô hay chỉ là làm dừng lại thời gian của tinh cầu này...
[Daoloth] mà cô đã sử dụng giống như "Drop truyện" vậy.
Cô đã làm khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi, toàn bộ không - thời gian của vũ trụ này không còn được tiếp diễn, "câu truyện" cũng vì thế mà không thể tiến tới tình tiết tiếp theo.
Thật là một kỹ năng điên rồ!
Sau khi "đóng băng" thời gian, Reagan vẫn tiếp tục xé rách tấm lụa không gian có vẻ được tạo ra như một ảo ảnh vô tận.
Xong xuôi, cô mới tiếp tục cho "diễn biến câu truyện" trở lại.
Đám thiếu niên chẳng hề hay biết vẫn cứ tiếp tục lao xuống dù mục tiêu của chúng đã chẳng còn ở đó nữa.
Đám thiếu niên nhận thức như bị trì trệ, không kịp phản ứng mà đâm sầm vào nhau rồi thành ra nằm ngã sõng soài trên mặt đất.
Không ngoài dự đoán của Reagan, có hai thiếu niên với phản xạ nhanh nhạy, vẫn kịp xoay mình để tránh lâm vào thảm cảnh.
Thiếu niên với vóc người cao lớn, cường tráng. Nước da hơi rám vàng khỏe mạnh, mái tóc kiểu undercut quiff màu xanh than đã nhanh chóng phóng ra một ngọn lửa ở hai chân, tạo thành lực đẩy lao về phía Reagan.
" alt="Truyện Vạn Giới Ngụy Tạo" />
"Ngủ thật khủng khiếp! Sắp 7 giờ rồi." Cô bạn cùng phòng mặc váy ngủ ngồi trên chiếc giường đối điện đáp.
Thi Điềm cầm điện thoại lên nhìn, điên rồi, vậy mà đã sáu giờ bốn mươi. "Mấy cậu tắm xong hết rồi hả?"
"Chứ còn gì nữa, cậu ngủ như một con heo, tụi này gọi thế nào cũng không dậy."
Thi Điềm vội vàng đi dép lê, thuận tay rút quần áo sạch đã chuẩn bị sẵn, "Không còn kịp nữa, mình đi tắm trước!"
Đây là căn cứ huấn luyện quân sự nên không có nhà vệ sinh hay phòng tắm riêng, ngay từ ngày đầu tiên tập hợp, quản giáo đã phổ biến thời gian tắm rửa được quy định sẵn. Nữ từ sáu giờ đến bảy giờ, nam từ bảy giờ mười phút đến tám giờ.
Nếu ai bỏ lỡ thời gian thì cứ mang một thân hôi hám mà trải qua một đêm đi.
Nơi này là địa điểm học quân sự, mọi sinh hoạt hàng ngày đều là chiểu theo tiêu chuẩn trong quân đội mà làm theo.
Thi Điềm bê chậu rửa mặt đi ra ngoài, Tưởng Tư Nam thò đầu ra cửa nhìn theo, "Nè! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có thể xảy ra chuyện gì được? Bây giờ cũng đã tám giờ hơn, đám con trai đều tắm xong cả rồi. Ai bảo ngủ say như chết vậy, gọi thế nào cũng không được. Nếu hai phút sau cậu ta quay lại thì cứ ném ra ngoài đi, hôi chết."
"Được được." Tưởng Tư Nam cười rồi đóng cửa lại.
Thi Điềm ôm chậu chạy một mạch, chỉ còn mười mấy phút nữa, cô dự tính sẽ bật tốc độ bàn thờ, tắm thật nhanh cho xong.
Tòa nhà đối diện đứng đầy nam sinh, cả tầng hai và tầng ba đều có không ít người, có người đã nhanh mắt nhìn thấy Thi Điềm đang phóng đi như mũi tên liền hô lớn, "Này, bạn học gì đó ơi."
Thi Điềm không rảnh chấp đến bọn họ, lúc cô đi đến cửa, trên đỉnh đầu truyền đến một chuỗi huýt sáo dài. Thi Điềm nhíu chặt hai hàng lông mày, hoàn toàn không nghĩ tới tiếng huýt sáo sau lưng còn có thâm ý gì, cô ngẩng đầu nhìn tới nam sinh đứng trên tầng, ai sợ ai chứ, cánh môi xinh đẹp hơi mím lại, thổi ra một chuỗi huýt sáo còn dài hơn, chói tai hơn.
Nam sinh trên tầng hai thò nửa người ra, ý cười nhăn nhở trên mặt không chút nào che giấu, "Bạn học nữ này, cậu trâu bò, cậu trâu bò nhất rồi."
Ngày thường trước cửa phòng tắm sẽ có giáo quan đứng, nhưng hôm nay đến cả một bóng người cũng không thấy. Đây là vì nhìn thấy bọn họ đều đàng hoàng nên mới thả lỏng cảnh giác hả?
Thi Điềm không kịp nghĩ nhiều, cô đẩy cửa đi vào. Có tiếng nước truyền vào trong tai, xem ra cũng có người tận dụng chút thời gian cuối cùng đến tắm như cô.
Cô đặt chậu xuống đất, nhanh tay cởi chiếc áo khoác sắp thối trên người xuống, "Bạn học, đồng chí à, cậu tắm chậm một chút, chờ mình với."
Tiếng nước đột nhiên ngừng lại, Thi Điềm ném áo khoác vào trong chậu. Thời gian này ăn ngon ngủ kỹ, vòng eo lớn ra không ít nên cô buộc phải dùng thắt lưng. Thi Điềm vừa tháo thắt lưng vừa lớn tiếng nói vọng vào trong: "Bạn học, cậu tắm lại một lượt đi, không thì, gội đầu lại một lần nữa?"
Có thể lôi kéo một người ở lại cùng vẫn hơn là một mình trong này. Chiếc thắt lưng ngày hôm nay đúng là cố tình muốn đối nghịch với cô, Thi Điềm làm thế nào cũng không cởi ra được, cô không cố nữa, vào trước rồi nói sau.
Chân cô vừa mới tiến vào một bước, đã nghe thấy một giọng nói truyền ra, mang theo gió lạnh và lớp không khí ẩm ướt.
Nhưng giọng nói này, rõ ràng là của con trai.
"Đi ra ngoài!"
Thi Điềm sợ đến mức bước chân mạnh mẽ dừng lại, cái quái gì vậy? Con con con...... con trai?
Cô học chuyên ngành phát thanh, đối với âm thanh cũng nhạy cảm hơn người thường không ít. Tông giọng của nam sinh này trầm trầm mạnh mẽ, độ dày cũng được khống chế đến hoàn hảo, đây đúng là một giọng nói hay hiếm có.
Thi Điềm siết chặt thắt lưng, mặt dày hỏi, "Cậu là ai vậy?"
"Đi ra ngoài!"
"Tôi còn chưa tắm thì sao phải đi? Bây giờ còn chưa tới bảy giờ, là cậu đến sớm thôi. Bạn học, cậu làm như vậy thật sự không tích phúc!"
Thi Điềm nghe được tiếng bước chân rất nhẹ truyền vào trong tai, nam sinh đó hẳn là vừa mới vội mặc quần áo lên người. Nước trên người còn chưa kịp lau khô, chiếc áo sơ mi trắng bị thấm ướt một mảng lớn, dính sát vào người.
"Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"Chưa đến bảy giờ chứ sao!" Thi Điềm cũng cực kỳ mạnh miệng.
Ngực nam sinh phập phồng lên xuống, đường nét trên cơ thể như ẩn như hiện, "Tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc cậu làm sao tìm được cơ hội trà trộn vào đây?"
"Lời này của cậu là có ý gì?" Không lẽ muốn ám chỉ cô là cố tình đến nhìn lén người khác tắm rửa hay sao?
Thi Điềm chăm chú nhìn khuôn mặt của đối phương, vậy mà lại là Kỷ Diệc Hoành. Chẳng trách tông giọng hay như vậy, từ sau khi bộ kịch truyền thanh có Kỷ Diệc Thành lồng tiếng vượt qua 1 tỉ lượt xem, anh nghiễm nhiên được xếp vào thành phần có tiếng tăm ở Đông Đại. Thành tích này đã vượt xa dự đoán của biên tập, đứng top trong danh sách tổng hợp cuối năm, lượt xem của bộ kịch truyền thanh này cũng vững hàng đứng ở vị trí thứ nhất.
Ở Đông Đại, dù bạn không biết giảng viên dạy môn phụ của mình là ai, thì cũng không được không biết ba chữ Kỷ Diệc Hoành này.
Thi Điềm bấu mạnh lên đùi, trong đầu lập tức hiện ra suy nghĩ quay đầu bỏ chạy. Cũng đừng trách cô kinh hãi như vậy, lúc này thật sự không kinh không được, đắc tội phải Kỷ Diệc Hoành, tháng ngày sau đó nhất định sẽ không có quả ngon mà ăn.
" alt="Truyện Đại Bạo Ngọt" />
最新内容
- ·Nhận định, soi kèo PSG vs Aston Villa, 02h00 ngày 10/4: Khó thắng cách biệt
- ·Nói dối bị bắt cóc để được ở nhà chơi game
- ·[FFOL3] 5 đội tuyển đáng chú ý trong mode World Cup
- ·Cách đơn giản để video YouTube tự động phát lại
- ·Soi kèo góc Real Sociedad vs Mallorca, 19h00 ngày 12/4
- ·Hot girl Linh Napie nóng bỏng cùng World Cup
- ·Cha đẻ Flappy Bird “nhá hàng” hình ảnh sản phẩm game mới
- ·Truyện Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!
- ·Nhận định, soi kèo Tijuana vs Atletico San Luis, 09h05 ngày 11/4: Đội cần thắng sẽ thắng
- ·[LMHT] Những tướng rèn luyện cho bạn kỹ năng định hướng
推荐内容
Đối mặt với sự phẫn nộ lan tràn khắp mạng xã hội của người hâm mộ, Phó Hàn Thanh đã gửi cho tôi một tin nhắn:
"Lúc nào em công khai quỳ xuống xin lỗi Vi Vi, lúc đó anh sẽ thả em ra khỏi kho lạnh.”
Anh ta sẽ chẳng bao giờ đợi được câu trả lời của tôi.
Đợi được chính là cuộc điện thoại của đồn cảnh sát gọi anh ta đến xác nhận thi thể.
Anh ta cuối cùng cũng nhận ra, từ trước đến nay tôi chưa từng bắt nạt ánh trăng sáng của anh ta, tất cả đều là do cô ta tự biên tự diễn.
1.
"Bảo mày làm nhẹ nhàng một chút, bây giờ cô ta sắp ngừng thở rồi đây này, mày nói phải làm sao đây hả!"
Trong kho lạnh tối tăm, tôi nằm mềm nhũn trên mặt đất, mí mắt nặng trĩu không thể mở ra.
Đau, đau quá...
Toàn thân không có chỗ nào là không đau...
Mấy tên côn đồ tạt một chậu nước lạnh vào người tôi, thấy tôi không có phản ứng, thì liền hoảng sợ.
"Tống Kinh Mặc dù gì cũng là đại tiểu thư của nhà họ Tống, lỡ như..."
"Sợ cái gì! Nhà họ Tống sớm đã không còn nữa rồi, hơn nữa đây còn là ý của Phó tổng."
Đúng vậy, nhà họ Tống sớm đã không còn nữa rồi.
" alt="Truyện Trăng Sáng Của Anh Trai Nói Tôi Bắt Nạt Cô Ta" />
"Nhị Vương Gia, thứ ngài cần là gì?" Mục Chiêu Anh quỳ dưới đất. Bắt đầu từ giây phút phát hiện Lôi Hiển cho người bám theo sau, tám chín phần ông đã đoán được cuộc gặp gỡ này không mang thiện ý.
Lôi Hiển dời ánh mắt sang vẻ cung kính của ông, chậm rãi thốt ra hai chữ:
"Mật chỉ."
Ngay sau đó hai thị vệ bước tới giữ chặt Mục Ý và Mục Chiêu Anh. Nàng rất đỗi bất ngờ. Nhị Vương Gia mà nàng đem lòng yêu là một nam nhân cương trực, không màng đến hoàng vị, chỉ mong sống cuộc sống bình lặng ung dung, tránh xa tranh đấu quyền thế. Vậy mà hôm nay ở trước mặt nàng hắn nói hắn muốn có được mật chỉ:
"Nhị Vương Gia, ngài đuổi theo suốt năm dặm đường chỉ vì thứ ấy thôi ư?"
Hắn nhìn thấu tâm tư đơn thuần của nàng, tặc lưỡi đáp:
"Mục Ý, nàng vẫn cứ ngây thơ như vậy. Giang sơn Đại Tịch không thể một ngày không vua. Nay phụ hoàng lâm trọng bệnh, hoàng đệ còn nhỏ tuổi, tính cách lại quá yếu đuối nhu nhược. Ta sao có thể bỏ mặc an nguy của xã tắc."
Mục Chiêu Anh vô cùng bình tĩnh:
"Nhị Vương Gia, lý do gì ngài cho rằng mật chỉ của thánh thượng đang nằm trong tay thần?"
Nam nhân trên xe ngựa thong dong phẩy chiếc quạt thư pháp, đôi môi mỏng hơi nhếch cười:
"Mục đại nhân trung thành, cơ trí rất được lòng phụ hoàng. Nếu gặp phải chuyện khiến người băn khoăn, không thể đưa ra quyết định dứt khoát phụ hoàng sẽ gọi ông vào cung. Trước khi phụ hoàng nghỉ ngơi dưỡng bệnh cũng hỏi qua ý kiến ông để chọn người nhiếp chính."
"Thần tự biết mình tài hèn sức mọn, được san sẻ ưu phiền cùng thánh thượng lấy đó làm diễm phúc."
Ông giả ngốc:
"Nhưng mật chỉ mà Nhị Vương Gia muốn, bản thân thần cũng chưa từng thấy qua,..."
Hắn cướp lời Mục Chiêu Anh:
"Không vòng vo nữa."
Giọng chậm lại:
"Ta nghe nói phụ hoàng đã chọn được người kế vị, đề phòng bất trắc nên giao mật chỉ thật sự cho Mục đại nhân ông cất giữ."
Mục Chiêu Anh vờ như bị hắn làm cho kinh hồn bạt vía, lật đật cúi đầu:
"Mật chỉ là thứ hệ trọng của quốc gia và hoàng tộc, sao thánh thượng có thể tùy tiện giao nó vào tay một Lễ Bộ nhỏ bé như thần. Vương Gia, không biết ngài đã nghe được tin đồn này từ đâu?"
Hắn gập "phạch" chiếc quạt, ám chỉ bảo:
"Mục đại nhân, biết thức thời mới là người thông minh."
Lôi Hiển nhìn Mục Ý sau lưng ông:
"Chẳng bao lâu nữa nàng ấy sẽ trở thành vương phi của ta, thân càng thêm thân. Nếu ta thuận lợi đăng cơ cũng là nhờ công lao của ông không nhỏ. Vậy tại sao ông không giúp người của mình."
"Bỉ ổi." Mục Ý căm phẫn mắng.
Hai thị vệ hung hãn ấn vai nàng xuống, quát:
"Hỗn xược."
Tát nàng một bạt tai xem như trừng phạt.
"Nhị Vương Gia, thần quả thật chưa từng nghe hoàng thượng nhắc đến mật chỉ nào cả. Mong ngài minh xét." Mục Chiêu Anh cúi đầu sâu hơn.
Lôi Hiển bước xuống xe ngựa, ngoắc tay lệnh cho thị vệ khống chế Mục đại nhân. Hắn rút đoản kiếm trên thắt lưng ra, kề vào cổ Mục Chiêu Anh:
"Ông đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
"Hóa ra từ đầu tới cuối ngài tiếp cận ta đều vì mục đích?" Nàng như vừa tỉnh ngộ.
Hắn đến ngồi xổm trước mặt nàng, đưa ngón tay nâng cằm nàng:
"Làm sao đây, bổn vương đã vô tình tổn thương nàng rồi."
"Ngài từng nói rằng yêu ta, muốn răng long đầu bạc cùng ta."
Mục Ý đau đớn hỏi:
"Thực chất là lợi dụng ta để truy tìm tung tích của mật chỉ?"
Hắn cười, ánh mắt trở nên âm hiểm:
"Bị nàng đoán trúng rồi."
Mục Ý đỏ mắt, dùng chút hy vọng cuối cùng còn sót lại hỏi hắn:
"Từ trước đến nay, có khoảnh khắc nào ngài đã thật lòng rung động với ta chưa?"
"Rung động?" Lôi Hiển lặp lại lời nàng bằng giọng mỉa mai.
Hắn vươn ngón tay miết mạnh vết bớt to xấu xí trên mặt nàng:
"Với dáng vẻ này sao?"
Lôi Hiển bật cười như vừa nghe thấy một câu nói hài hước. Tràng cười của hắn độc địa tựa dung nham dội từng hồi vào trái tim nàng, vừa nóng cháy da bỏng thịt, vừa đau tận xương tủy.
" alt="Truyện Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc" />
Lý thị ngừng lại, nói: "Dậy rồi."
"Đêm qua cha ta ngủ có ngon giấc không?"
"Có chút ho nhẹ, sau khi uống chén canh thuốc bổ liền ngủ thiếp đi cho đến gần sáng. Vừa rồi đã rửa mặt, bảo là muốn đi tới nhà thờ tổ bàn việc về cúng bái tổ tiên vào đông chí* tháng sau. Đến lúc đó, ông ấy sẽ ăn ở nhà thờ tổ bên kia, nói với ta để ta chuyển lời đến ngươi là không cần chờ ông ấy."
*Đông chí: Còn gọi là tiết đông chí, thường bắt đầu vào gần cuối tháng 12, theo quan niệm của ngày xưa thì báo hiệu sắp đến những ngày tết.
Khúc Thanh Giang gật gật đầu: "Ta biết rồi."
Lý thị lại hỏi: "Hiện tại ta định đi xuống phòng bếp, ngươi có muốn ăn gì không?"
"Bánh hôm qua người làm còn thừa không? Còn ăn được thì hấp lại đi, vừa không lãng phí lại bớt phiền phức.". Truyện Ngược
Với điều kiện của Khúc gia, bữa sáng phong phú không thành vấn đề, chẳng qua là từ trước đến giờ Khúc Thanh Giang sống tiết kiệm, lại không để tâm đến khẩu vị, càng không muốn sáng sớm khiến cho Lý thị phải bận rộn trong bếp.
Lý thị hiểu rõ ý của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: "Vẫn còn. Thời tiết như này, ăn thêm mấy bữa cũng không tệ, nhưng không thể bữa nào cũng ăn."
Khúc Thanh Giang suy nghĩ một chút, sau đó tiện thể nói: "Lý tiểu nương nói đúng, lát nữa ta sẽ đi đào măng mùa đông, buổi tối có thể thay đổi khẩu vị."
Lý thị "À" một tiếng, tiến về phía nàng vài bước, ánh mắt có vài phần lo lắng: "Đào măng mùa đông, vậy chẳng phải ngươi định lên núi à? Chuyện này không thể được, quá nguy hiểm. Hay là để Kinh Khê đi đào đi! Hắn là nam nhân, lại còn là hạ nhân, lẽ ra nên để hắn làm những việc tốn công sức này."
"Ta chỉ đến rừng trúc gần nhà mình ở dưới chân núi, lại còn là giữa ban ngày, không có nguy hiểm."
Lý thị yên lặng nhìn nàng, một lúc sau mới nói: "Chắc chắn ngươi còn ý định khác, nói đi, có phải ngươi định lên núi tìm những loại... Hoa cỏ kia để làm thuốc nhuộm phải không?"
Dựa trên sự hiểu biết của Lý thị về Khúc Thanh Giang, ngày thường nàng yêu thích thêu thùa nhưng chỉ dừng lại ở nhà, những sợi tơ dùng để thêu phần lớn đều do nàng tự xoắn và nhuộm, hôm nay đột nhiên nàng muốn đi lên Hộc Sơn bất chấp khuyên can như vậy thì chắc chắn là vì thuốc nhuộm.
"Không thể lừa được Lý tiểu nương mà." Khúc Thanh Giang bị vạch trần ý đồ thật sự nhưng không hoảng hốt, nàng quay người trở vào phòng lấy ra bức tranh đang thêu dở một nửa, mỉm cười nói: "Mấy ngày trước không để ý nên không biết còn thiếu mấy sợi tơ màu xanh da trời, hôm nay cần sử dụng đến mới phát hiện ra, cho nên ta muốn đi Hộc Sơn hái chút ít lá chàm và tùng lam, cỏ lam về làm thuốc nhuộm. Đến mùa thu thập cây Tử Thảo rồi, có thể đào thêm một ít Tử Thảo đem về, để dự trữ làm tơ màu tím cũng được."
Lý thị bị bức thêu trong tay nàng thu hút, do dự trong phút chốc, nói: "Sợi tơ thiếu ngày khác ta sẽ ra chợ mua, chuyện nguy hiểm mà ta nói không phải là địa hình hiểm trở, có chim dữ hay dã thú, mà là nghe ở miền trung An Huy xảy ra lũ lụt, rất nhiều hộ gia đình di chuyển đến phía Nam tránh nạn, trốn vào rừng vào núi để làm cướp, huyện Thanh Giang của chúng ta có nhiều núi như vậy, thật nguy hiểm...!"
Khúc Thanh Giang nghe xong, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra. Nàng cười nói: "Tiểu nương cũng biết ta có yêu cầu rất cao đối với màu sắc của sợi tơ, tơ do người khác nhuộm nhất định không thể làm ta hài lòng, chẳng thà ta tự nhuộm, dù là xấu hay đẹp đều do ta làm nên, sẽ không trách người khác."
"Về phần chuyện những hộ gia đình trốn vào rừng làm cướp kia thì càng không cần phải lo lắng. Lũ lụt ở miền trung An Huy đã trôi qua một năm, triều đình đã sớm ban xuống chỉ dụ chiêu mộ dân bị lưu lạc, mấy hộ gia đình chạy trốn cũng được thu xếp. Mà huyện Thanh Giang lại nằm cách xa miền trung An Huy, cũng chưa từng nghe nói có cướp làm loạn, mà ta lại thường xuyên ra vào Hộc Sơn, chưa từng gặp nguy hiểm gì cả."
"Từ đây đi đến Hộc Sơn chưa được một dặm, mấy kẻ trộm cũng không dám hành hung. Xung quanh có trai tráng đi tuần tra, còn có người dân làm ruộng, nếu thật sự có nguy hiểm, ta sẽ lớn tiếng kêu cứu, tiểu nương không cần lo lắng."
Từ trước đến nay Khúc Thanh Giang có chủ kiến riêng của mình, Lý thị chỉ là tiểu nương, quả thực không thể quản lý nàng, nghe vậy, liền không khuyên nhủ nữa mà chỉ nói: "Ta đây cũng chỉ lo lắng cho một mình ngươi, ăn sáng xong thì ta sẽ cùng ngươi lên núi."
Nhiều người đi cùng quả thực cũng yên tâm hơn đôi chút, Khúc Thanh Giang không từ chối.
Lý thị đem bánh hấp lại cho đến khi mềm, sau đó cùng Khúc Thanh Giang mỗi người một cái, lại gói thêm hai chiếc bánh vào lá cây để buổi trưa đói thì lấy ra ăn, nàng cõng giỏ trúc trên lưng, cuối cùng cầm theo cuốc với liềm rồi đi ra cửa.
Hộc Sơn nằm ở phía Đông Nam của huyện Thanh Giang, mà thôn Phổ lại ở phía Nam của Hộc Sơn, bên cạnh thôn chính là ngọn núi cao nhất của huyện Thanh Giang ---- Hộc Sơn.
Trước kia huyện Thanh Giang có rất ít người sinh sống, vì thường có dã thú xuống núi quấy nhiễu xung quanh thôn trang, về sau dân số ở huyện Thanh Giang tăng lên, dân chúng bắt đầu khai hoang rừng núi, tiến hành săn bắn, chim ăn thịt và dã thú cũng dần chỉ sống trong rừng sâu, ít xuống núi hoạt động.
" alt="Truyện Thôn Biên Hạnh Hoa Bạch" />
热点内容
- ·Nhận định, soi kèo Nottingham vs Everton, 21h00 ngày 12/4: Khách tự tin
- ·Truyện Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế
- ·Truyện Hoa Hồng Đỏ Và Súng
- ·Truyện Trăng Trong Gương
- ·Soi kèo góc Brighton vs Leicester City, 21h00 ngày 12/4
- ·DOTA 2 bất ngờ được khen trên truyền hình quốc gia
- ·iPhone 7 có màn hình bao quanh cạnh máy và nút ảo?
- ·CGA Việt Nam ấn định ngày ra mắt chính thức
- ·Nhận định, soi kèo Cerezo Osaka vs Kashima Antlers, 13h00 ngày 12/4: Lịch sử gọi tên
- ·[LMHT] Có thể bạn chưa biết?