Truyện Cậu Là O?
Một Alpha cao to đẹp trai môi mỏng nhếch lên xấu xa,ệnCậuLàbang xep hang ngoại hạng anh mũi cao thẳng, đôi mắt hoa đào phong lưu, tròng mắt lại có màu lưu ly cực nhạt, sâu bên trong giống như có thêm một đồng tử ẩn giấu, thân cao 1m85 lúc này đang chống tay ép sát một nam sinh lên thân cây to trên sân trường.
Nam sinh bị đùa giỡn lưu manh cũng không phải một Omega mềm mại gì cho cam mà là một alpha soái cũng chẳng kém, thân cũng cao 1m8 có hơn, đôi mắt phượng sắc bén trừng trừng nhìn cái tên Alpha thiếu đánh nào đó, môi mỏng bởi vì bặm chặt mà có chút hồng hồng kiều diễm nổi lên, nắm tay siết chặt buông bên người chỉ trực chờ cho hắn một cú đấm sấm sét mà trở về với mẹ.
" Cậu là O?"
Lam Từ gằn giọng nhìn hắn.
" Không, tôi là A."
Một câu trần thuật rất chi là nhẹ nhàng đầy chất lưu manh, Diêm Hàn cười tà từng chút ép sát lại gần Lam Từ, biểu tình giống như muốn hôn người đối diện.
Lam Từ tức giận đã đến đỉnh điểm, dùng hết sức lực đẩy mạnh Diêm Hàn ra, dùng dằng bỏ đi.
Diêm Hàn nhìn bóng lưng cao thẳng chẳng cong chút nào của Lam Từ cũng không tức giận mà lại có chút tiếc nuối đưa tay sờ sờ nơi ngực bị cậu dùng lực đẩy ra, toàn bộ sức lực của Lam Từ chỉ đẩy được Diêm Hàn ra một khoảng bằng cánh tay, mà hiệu quả Lam Từ muốn là đẩy cho anh lảo đảo, cái vung tay trong lúc tức giận vốn có thể đánh gẫy hai ba cái xương ngực của một alpha cấp cao hơn cậu lúc này lại chẳng khác chi là gãi ngứa với Diêm Hàn, nhưng lúc này Lam Từ đã chẳng muốn quay lại xem thảm trạng nên có của tên lưu manh kia nữa, đùng đùng bỏ đi, đầu cũng chẳng ngoảnh lại một lần.
Nếu Lam Từ chịu quay lại, có khi đã phát hiện cái tên Alpha nhìn như ẻo lã kia đối với sức lực của Alpha cấp A lại có đẳng cấp đai đen thất đẳng một chút hề hấn cũng không có, đảm bảo sau này Lam Từ thấy một lần tránh xa một vạn chứ không đến mức lần nào cũng muốn cứng chọi cứng với người ta, để rồi kết cục mỗi lần đều như một.
Lam Từ đã đi xa, sắp khuất khỏi tầm mắt mà Diêm Hàn vẫn nhìn theo không buông, từ đôi chân dài thẳng tắp đến bờ mông cong mẩy tròn trịa, vòng eo thon thả tinh tế hữu lực cùng sống lưng mượt mà tuyệt đẹp, quan trọng nhất là... Xương bả vai cân xứng cùng cái gáy ẩn hiện sau cổ áo lại càng thêm lệnh người muốn tiến lại cắn một cái, nhăm nhi nhấm nháp từng chút một rót vào càng nhiều tin tức tố của bản thân, Diêm Hàn có chút nhịn không được liếm liếm đôi môi mỏng của mình, yết hầu nhúc nhích lên xuống vài lần, tin tức tố hương Romantic có xu hướng muốn bùng nổ lại bị anh hít sâu vài lần đè ép xuống.
Lam Từ, em chạy không thoát, Alpha thì sao, tôi vẫn có thể biến em thành của mình.
...
Một tháng trước, Diêm Hàn bởi vì lý do cá nhân mà nhập học muộn, sau đó lại vì thu xếp vào ký túc xá của học viện làm bỏ lỡ thời gian lâu như vậy nhìn thấy Lam Từ.
Lần đầu anh nhìn thấy Lam Từ là khi cậu đi ngang qua lớp học của anh, dù chỉ là một bên sườn mặt, một cái bóng lưng lạnh lùng nhưng khắc sâu dấu ấn với anh về cậu.
Anh chỉ biết, từ khoảng khắc nhìn thấy cậu, bản năng chiếm hữu của giống loài trong anh đã nổi dậy, điên cuồng gào thét muốn chiếm đoạt người kia.
Sau đó anh bắt đầu điều tra về cậu, Lam Từ là học bá của khu trung học học viện Đế Lantic, so với anh giữa chừng nhảy thẳng vào lớp 11 thì Lam Từ là dùng điểm số 900 tròn trịa đoạt lấy chức thủ khoa mà bước vào ngôi học viện danh tiếng này.
Lam Từ gia cảnh bình thường, có một lão cha là alpha mở một tiệm tiện lợi nhỏ mưu sinh qua ngày, cậu từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiếu học, chỉ vì muốn cha đỡ vất vã mà năm nào cũng lấy học bổng toàn phần để trang trải học phí cho mình, nhiều năm học bá khiến khí chất trên người Lam Từ càng thêm lạnh lùng, khó gần, chẳng ngại vẻ ngoài đẹp trai được nhiều Omega lẫn Beta hay Alpha yêu thích cũng không thể đánh động trái tim băng giá của Lam Từ.
Nhưng đối với Diêm Hàn, vẽ ngoài lạnh lùng kia một chút cũng che giấu không được sự mềm mại bên trong, cậu càng giấu đi anh càng muốn lôi nó ra, chiếm lấy.
Sau khi hiểu rõ Lam Từ, Diêm Hàn bắt đầu tiếp cận cậu.
Đầu tiên là chạy đến lớp của cậu đưa thư tình, đúng vậy, chính là thư tình, cái loại mà các Omega dùng để tỏ tình với Alpha ấy đó.
(责任编辑:Bóng đá)
下一篇:Nhận định, soi kèo Nữ Atlas vs Nữ Queretaro, 08h00 ngày 19/3: Khó cho chủ nhà
Brittany Stinson – nữ sinh được 5 trường đại học thuộc khối Ivy League chấp nhận
Ngoài ra, Stinson cũng được nhận vào Stanford – ngôi trường có tỷ lệ chấp nhận là 4,69% - thấp hơn cả tất cả các trường trong Ivy League.
“Tôi vẫn còn đang rất bất ngờ. Tôi không nghĩ mình đã làm được tất cả việc này” – nữ sinh chia sẻ với tờ Business Insider đầy phấn khích.
Ivy League là một nhóm tập hợp 8 trường đại học danh giá của Mỹ, với mức độ cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Những trường mà Stinson được nhận có tỷ lệ trúng tuyển giao động từ 13,96% tới 4,69%.
Điểm đặc biệt trong hồ sơ của Stinson là bài luận nói về chuỗi siêu thị bán lẻ Costco – nơi mà bạn có thể mua “combo” xúc xích với giá 1,5 đô la và có hàng mẫu dùng thử cho bất cứ mặt hàng nào.
Dưới đây là nguyên văn bài luận.
Chủ đề: Một số ứng viên có nền tảng tốt, có cá tính, có đam mê, có tài năng vô cùng ấn tượng mà họ tin rằng hồ sơ của họ sẽ thiếu tính cạnh tranh nếu không có những thứ đó. Nếu điều này nghe có vẻ giống bạn, hãy chia sẻ câu chuyện của mình.
Tôi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của mẹ. Với hai cánh tay vùng vẫy, đôi chân múp míp run lên vì háo hức, tôi – một đứa trẻ 2 tuổi lao vào Costco trong một sáng thứ Bảy. Mẹ tôi tròn mắt hoảng hốt khi tôi ném chiếc bánh rán churro, thanh đường quế bay liệng trên không trung trong khi tôi tiếp tục trò chơi của mình. Tôi chạy vù vù qua các lối đi, nhìn lên những đống hàng cao gấp mấy lần mình bằng ánh mắt kinh ngạc. Cảm giác kinh ngạc qua đi, tôi bắt đầu muốn được chạm vào, nếm thử, dán mắt vào những chiếc tủ đông chuyên dụng để khám phá mọi ngóc ngách. Tôi là một kẻ thích chinh phục (conquistador – từ Tây Ban Nha), nhưng thay vì tìm kiếm mảnh đất dát vàng (El Dorado – từ Tây Ban Nha), tôi lùng sục khắp các lối đi để tìm sản phẩm dùng thử miễn phí. Trước khi bị tống vào xe đẩy, tôi leo lên đống đồ chơi sang trọng được xếp cao như núi và chiêm ngưỡng quang cảnh đang hiện diện trước mắt mình: vương quốc của Costco.
Nổi tiếng về diện tích “quá khổ” và “combo” xúc xích 1,5 đô la, Costco đang ở đỉnh cao của chủ nghĩa tiêu thụ. Từ những ngày mà tôi còn bị nhốt trong xe chở hàng tới khi tôi đã đủ cao lớn để với tay lên những khay hàng dùng thử, Costco vẫn luôn phát triển rất ổn định. Từng là một người thường xuyên mua sắm ở Costco, tôi đẩy xe hàng qua những gian bày thực phẩm, đổ phần lớn trọng lực cơ thể lên chiếc xe hàng đầy ắp mà trọng lượng của nó đối lập hoàn toàn với cơ thể nhỏ bé của tôi. Dần dần, tôi có thói quen quan sát những khách hàng cũng với chiếc xe đẩy đầy ắp giống như mình, với nào là burritos đông lạnh, bánh pho-mát, kem hộp và thực phẩm giảm cân. Việc quan sát họ giúp tôi có thời gian suy nghĩ. Ai mà cần tới 1,3 kg kem chua? Sữa chua probi thì có tốt hơn sữa chua thường nhiều không? Costco đã làm tôi sinh ra tính tò mò không giới hạn.
Trong khi bắt buộc phải thưởng thức chiếc xúc xích, tôi nhận thấy mình đang không nghĩ về những lợi ích của “thịt bò nguyên chất” mà Costco vẫn thường khoe khoang. Thay vào đó, tôi nghĩ về những giới hạn và không giới hạn, những công dụng khó có thể tưởng tượng ra của những hộp kem, chuyển động dự kiến của nó sau khi được lấy khỏi chiếc kệ cao hơn 24 mét hay khi bị đẩy đi trong một chiếc xe đẩy lao vù vù của một con bé 17 tuổi mảnh khảnh. Tôi trầm ngâm một triết lý: Nếu như tồn tại một lọ mứt kem Nutella nặng gần 1kg, chúng ta thực sự có lý chí tự do hay không? Tôi từng chứng kiến một bài học vật lý “khó nhằn” trong khi quan sát một người mua hàng – một người mà rõ ràng là không quen với sự hoạt động của quán tính. Với chiếc xe đẩy đầy ắp hàng hóa, cô đã chọn lối ra dốc xuống, trong khi vẫn tiếp tục đẩy xe, đẩy cho tới khi cô dần mất kiểm soát. Chiếc xe đâm vào cột bê tông, một chiếc tivi màn hình plasma 52 inch và những thứ khác. Khi mua giăm bông hun khói gỗ mại châu (hickory), nó khiến tôi và bố nhớ về vai trò gây tranh cãi của cựu Tổng thống Mỹ Andrew Jackson – hay còn có biệt danh “Old Hickory”. Không nghi ngờ gì về những cống hiến của Hickory. Ông kiên định theo đuổi niềm tin – phẩm chất mà tôi buộc phải ngưỡng mộ, tuy nhiên đạo đức của ông thì không ổn cho lắm. Cả hai bố con tôi đều phát hiện ra rằng giăm-bông mềm hơn và ngon hơn.
Tôi đã học được kỹ năng khám phá nhờ có Costco. Như khi tôi nếm thử món cánh gà kiểu Mỹ hay món sô-cô-la viên, tôi khám phá các lĩnh vực về lịch sử, khiêu vũ, sinh học. Tất cả mọi thứ trong chiếc xe chở hàng đầy ắp đều là những tình huống lý thuyết, những khái niệm về cả những thứ ngớ ngẩn và những thứ nghiêm túc. Với chiếc xe chở hàng trong tay, tôi làm những thứ khiến tôi khiếp sợ, tôi mải mê với cái nhà kho đại diện cho cả thế giới. Cho dù có nỗ lực tập yoga trên không, có học cách vẽ bức xạ vật đen sử dụng phần mềm thiên văn, hay là khiêu vũ trước hàng trăm người, thì tôi cũng bắt buộc phải thử bất cứ hoạt động nào khiến tôi hứng thú dù là nhỏ nhất.
Mong muốn được biết, được khám phá vượt ra ngoài giới hạn của tư duy hợp lý chính là định nghĩa con người tôi. Costco đã truyền lửa cho tính “tham lam” vô hạn của tôi và nuôi dưỡng trí tò mò trong tôi từ khi còn rất nhỏ. Được mã hóa để đắm mình trong những thứ không biết, tôi nhận thấy thật khó để tự thỏa mãn với những “cái gì”, tôi muốn săn tìm những thứ “tại sao” và phân tích những thứ “như thế nào”. Về bản chất, tôi tồn tại nhờ khám phá.
- Nguyễn Thảo(Theo Business Insider)
Xem thêm:
5 cách ‘ghi điểm’ cho bài luận ứng tuyển đại học Mỹ" alt="Bài luận tuyệt vời giúp nữ sinh đỗ 5 trường Ivy League" />- Lễ trao giải báo chí “Đồng hành cùng phát triển” với chủ đề “Xã hội tử tế” diễn ra chiều ngày 23/3 không chỉ có những giải thưởng, mà còn có sự xuất hiện của những nhân vật được nhắc đến trong các câu chuyện có sức lan tỏa rộng khắp thời gian qua.
Các bức ảnh của dự án "Human of Hanoi" trưng bày tại triển lãm
Giải báo chí “Đồng hành cùng phát triển” do các mạng lưới xã hội dân sự Việt Nam đồng tổ chức. Năm 2015, có tất cả 488 tác phẩm báo chí – truyền thông dự thi ở ba thể loại: báo in, báo điện tử và truyền thông xã hội.
Từ 488 tác phẩm, qua 3 vòng bầu chọn, ban giám khảo đã lựa chọn ra 12 tác phẩm để trao giải với tiêu chí: tính chính xác, tính phát hiện, kỹ thuật báo chí và quan trọng nhất là tính lan tỏa, truyền cảm hứng.
Phát biểu tại buổi lễ, bà Phạm Kim Ngọc – Chủ tịch Gencomnet, đại diện ban tổ chức khẳng định mục đích của giải thưởng năm nay: “Xã hội tử tế cần nhiều hơn việc sống tử tế của mỗi con người. Xã hội tử tế cần những con người ấy đến với nhau, cổ vũ nhau và cùng nhau thực hiện nhiều điều tử tế, cũng như cùng nhau đấu tranh với những điều chưa tử tế để tạo dựng nên một xã hội nhân văn và tốt đẹp hơn”.
Chia sẻ trong cuộc trò chuyện cùng các khách mời, Lê Tuyết (báo Lao Động) – tác giả đạt giải Nhất năm nay cho rằng, là một nhà báo, việc mà chị muốn làm để sự tử tế có thể lan tỏa chỉ có thể là viết. Tuy nhiên, khó khăn nhất của những người làm báo hiện nay là họ phải chịu áp lực viết những thứ “ăn khách”, bởi lượng người đọc ảnh hưởng tới quảng cáo, tới tình hình tài chính của tòa soạn và từ đó ảnh hưởng tới đời sống của anh em phóng viên.
Cuộc trò chuyện giữa các nhà báo và nhân vật trong những câu chuyện tử tế được lan tỏa
Bất ngờ được mời phát biểu tại buổi lễ, nhà báo Lê Bình của Trung tâm Tin tức VTV24 chia sẻ một thực tế có thể làm yên lòng những người làm báo tử tế: “Nhiều người có nói rằng bây giờ những thông tin cướp, giết, hiếp mọi người quan tâm rất nhiều. Đó là một xu hướng có thật. Nó lan truyền từ rất lâu rồi và ai cũng phải lao theo nó để làm sao kiếm được ‘view’.
Nhưng tôi muốn cung cấp ngược lại một thông tin hoàn toàn khác. Trong tay tôi đang có rating của Chuyển động 24h, trong đó có rating của chuyên mục Việc tử tế. Rating (chỉ số đo lường sự quan tâm của người xem – PV) của Chuyển động 24h là 7,6 thì rating của Việc tử tếlà 8,44. Có nghĩa là Việc tử tếcao nhất trong tất cả tin tức khác: thời tiết, thể thao… trong cùng khung giờ và cao gấp 2 lần các chương trình ‘game show’.
Cho nên, tôi chỉ có một thông điệp thôi. Đó là, trong rất nhiều bạn ngồi đây đang làm những việc tử tế thì các bạn hãy vững tin lên”.
Tác giả Lê Tuyết (báo Lao Động) nhận giải Nhất với tác phẩm Những người "xóa mù" luật cho công nhân Cùng bàn về chủ đề “làm thế nào để sự tử tế được lan tỏa?”, blogger Nguyễn Ngọc Long – tác giả đạt giải Truyền thông xã hội – khẳng định “chúng ta có thể làm rất nhiều để việc tử tế được lan tỏa”.
“Nhưng tôi nghĩ cái mà chúng ta có thể làm ngay là chấm dứt tình trạng ‘ném đá’ trên mạng. Bởi vì tôi thấy, đó là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất có thể ngăn cản những giá trị tử tế được lan tỏa trên mạng hay được nói ra”.
Blogger có tiếng trên mạng xã hội cũng chia sẻ rằng, trước khi đến với chương trình, anh đã suy nghĩ rất nhiều, “liệu mình có phải là người tử tế không?”
Chăm chú xem một tác phẩm lọt vào vòng chung khảo. Ảnh: iSEE “Khi tôi viết cuốn sách “Tử tế là”, có rất nhiều người thích cũng như rất nhiều người không thích. Họ đặt ra cho tôi một câu hỏi: “Mày có phải người tử tế đâu mà mày viết một cuốn sách nghe rất là ghê gớm, dạy đời”. Và tôi tự suy nghĩ là mình có phải người tử tế hay không, mình có phải là người tốt hay không. Đôi khi tôi cảm thấy nhiều người nói quá thì chắc mình cũng không tốt lắm…!”
“Nhưng về sau tôi nhận ra rằng trên mạng cũng có rất nhiều người bị ném đá giống như mình. Họ không làm hài lòng tất cả mọi người”.
Nguyễn Ngọc Long cho rằng mạng xã hội thực ra lại là một nơi mất tự do nhất, bởi vì không ai dám nói. “Khi bạn nói lên quan điểm đi ngược với số đông thì bạn sẽ bị ném đá ngay”.
Anh kêu gọi mỗi người chúng ta hãy bao dung hơn, để ai cũng có thể thể hiện quan điểm của mình một cách tự do nhất.“Tôi rất mong báo chí hãy làm gì đó để cổ vũ mọi người cất lên được tiếng nói của mình một cách thực sự tự do trên mạng xã hội thì khi đó giá trị tử tế sẽ được lan tỏa”.
- Nguyễn Thảo