GS Hà Huy Khoái (nguyên Viện trưởng Viện Toán học): GS Hoàng Tụy là điển hình của sĩ phu thời nay, dù nói không được lắng nghe cũng vẫn phản biện. Thầy Tụy là người hiếm có vẫn còn giữ được cốt cách, thấy không đúng thì sẽ nói chứ không phải là chọn lựa cách nói... Ý kiến của thầy không phải là khuôn vàng thước ngọc nhưng là ý kiến chân thành. Chỉ đọc thầy thì không hiểu được sự chân thành, tha thiết như mỗi lần nghe thầy phát biểu. Bà Phạm Chi Lan (nguyên thành viên Ban Nghiên cứu của Thủ tướng): Đối với người như cá nhân tôi, tôi học hỏi được một điều vô cùng lớn ở GS Tụy, là một nhà khoa học có tầm bao quát rộng lớn với sự phát triển của đất nước, có nhận xét vô cùng tinh tế, sắc sảo. Tôi cũng xin nhắc là GS cũng rất khiêm nhường với nghiên cứu trong lĩnh vực Toán học của mình, ở tuổi cao cũng vấn có những dấu ấn mới trong toán học. GS Phạm Duy Hiển (nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Hạt nhân Đà Lạt): Thầy là một viên tướng, trên mặt tiền của khoa học Việt Nam, viên tướng cô đơn. Vì thời những năm 1970 -1980, khi thầy công bố về tối ưu toàn cục, khi thầy để lại tên mình trên phát minh là lát cắt Hoàng Tụy, thì lúc bấy giờ cả nước Việt Nam này nhiều nhất chỉ có 30 bài báo quốc tế trong một năm. Đến sau năm 1990, tôi thống kê cũng chỉ có 40 – 50. Những năm gần đây, khi thầy 90 vẫn có bài viết. Năm 2017, lúc 90 tuổi, thầy lại là một ngọn nến le lói trong môi trường khoa học của Việt Nam, lại cô đơn. Cho nên tôi nghĩ rằng ông trời cũng có cái lý của nó. Cái lý tạo nên cái đẹp, một sợ bất toàn, không cho ai hết cái gì, chỉ cho một phần thôi, không cho hết. Chính vì vậy, cái bất toàn ấy mới là cái đẹp. Anh Hoàng Dương Tùng, con trai cả của GS. Hoàng Tụy Giống như nhan đề của cuốn sách “Xin được nói thẳng”, ba tôi ghét nhất sự giả dối, giả dối là không chịu được. Ông luôn dạy chúng tôi phải trung thực, làm gì cũng phải trung thực. Có nhiều điều trong cuộc sống tôi cứ nghĩ là thế này thế nọ, mà ba tôi còn sáng tạo hơn cả tôi nghĩ. Ba tôi cũng nhiều lần được đề bạt vào chức này chức nọ nhưng rồi không thành. Ba tôi nói may mà không thành, bởi thành thì mình nói thẳng cũng không ở lại được. |