Giải trí

Soi kèo phạt góc Arsenal vs Tottenham, 22h30 ngày 26/9

字号+ 作者:NEWS 来源:Kinh doanh 2025-04-26 09:35:57 我要评论(0)

Pha lê - 26/09/2021 04:30 Kèo phạt góc giá vàng miếng sjc hôm naygiá vàng miếng sjc hôm nay、、

èophạtgócArsenalvsTottenhamhngàgiá vàng miếng sjc hôm nay   Pha lê - 26/09/2021 04:30  Kèo phạt góc

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
 Hàng ngàn người dân trải áo mưa, mắc lều, võng... để nghỉ ngơi tại công viên Thảo Cầm Viên vào buổi trưa ngày 2/9.

{keywords}
Sáng 2/9, rất nhiều người dân đến công viên Thảo Cầm Viên (Quận 1, TP.HCM) để vui chơi. Các lối đi của công viên chật cứng khách.

 

{keywords}
Lượng người đông đúc khiến nhiều khách mỏi mệt. Áo mưa và võng là vật dụng phổ biến được các gia đình sử dụng để nghỉ chân.

 

{keywords}
Một giấc trưa trên chiếc áo mưa.

 

{keywords}
Hầu hết mọi du khách đi theo nhóm gia đình. Chị Trần Hương Giang (SN 1980, Quận Tân Bình, TP.HCM) cho biết: “Các con của tôi rất thích đi đến Thảo Cầm Viên nên tranh thủ kỳ nghỉ tôi cho các con đến đây. Chúng tôi cũng đã đi một vòng để xem các con thú rồi. Kỳ nghỉ này, tôi chọn những địa điểm vui chơi gần nhà, có nhiều cây cối mát mẻ, có nhiều con thú để cho các bé vừa xem vừa học hỏi được thế giới xung quanh”.

 

{keywords}
Nhiều người tận dụng những khoảng trống ở các gốc cây, bãi cỏ để làm chỗ nghỉ trưa.

 

{keywords}
 

 

{keywords}
Nhiều gia đình còn cẩn thận mang theo lều để cho con nhỏ nghỉ ngơi.

 

{keywords}
Do số lượng du khách đến tham quan đông, nhiều gia đình tận dụng cả lối đi để có thể nghỉ ngơi buổi trưa.

 

{keywords}
Cậu bé nằm gối đầu lên ba lô ngay bên vệ đường.

 

{keywords}
 Để tránh nắng nóng, nhiều phụ huynh chọn bóng mát dưới gốc cây để cho con nghỉ ngơi.

 

{keywords}
Ông bố cầm mũ che nắng cho con ngủ.

 

{keywords}
Thảo Cầm Viên nằm ở vị trí trung tâm TP.HCM, có nhiều bóng mát, cây xanh nên được nhiều gia đình lựa chọn làm điểm đến vui chơi trong dịp lễ 2/9.  Ở đây, có nhiều khu vực nuôi thú và các trò chơi cho mọi lứa tuổi.
Ngày Quốc khánh trốn Hà Nội, về Hội An ngắm vẻ đẹp bình yên

Ngày Quốc khánh trốn Hà Nội, về Hội An ngắm vẻ đẹp bình yên

Hội An (Quảng Nam) dù vào ngày thường hay ngày lễ cũng đều mang vẻ đẹp an yên, trầm lắng đến lạ.

" alt="Du khách mắc võng, dựng lều la liệt trong Thảo Cầm Viên" width="90" height="59"/>

Du khách mắc võng, dựng lều la liệt trong Thảo Cầm Viên

Vợ chồng tôi đã cưới nhau hai năm rồi. Trong hai năm ấy, vợ tôi luôn sốt sắng mong chờ rồi thất vọng mỗi khi thấy tháng.

Cô ấy mong có con, mong được làm mẹ đến khủng khiếp. Rồi tuần trước, cô ấy cầm chiếc que thử thai hai vạch cười rạng rỡ khoe với tôi: “Ơn trời, chúng mình sắp có con rồi”. Lúc đó, chân tôi như muốn khuỵu xuống.

Năm hai lăm tuổi tôi từng yêu một người, mối tình kéo dài suốt ba năm và chúng tôi đã dự tính đến chuyện làm đám cưới.

Chỉ có điều trong suốt ba năm yêu nhau, chúng tôi đã vượt quá giới hạn nhiều lần mà không dính bầu. Thời gian đầu chúng tôi dùng biện pháp tránh thai. Sau này khi dự tính kết hôn, cô ấy bảo không cần tránh thai nữa, đằng nào cũng sắp cưới, có thai càng tốt.

Dẫu vậy, điều đó đã không xảy ra. Vì lo lắng, bạn gái đã đề nghị cả hai cùng đi kiểm tra sức khỏe sinh sản để nếu có vấn đề gì có thể chữa trị trước khi đi đến hôn nhân. Thực ra lúc đó cả hai chúng tôi chỉ là lo xa, không có lý gì chúng tôi khỏe mạnh, sung sức, trẻ trung như vậy mà lại mắc bệnh lý gì.

Kết quả khiến cả tôi và cô ấy đều sốc, tôi bị vô sinh vì sau khi xét nghiệm không tìm thấy tinh trùng trong tinh dịch. Tôi chưa kịp chấp nhận sự thật ấy thì bạn gái đã quyết định chia tay.

Cô nói cô là phụ nữ, mong muốn lớn nhất của phụ nữ chính là làm mẹ. Cô ấy yêu tôi nhưng không thể tưởng tượng được hôn nhân sẽ thế nào nếu chúng tôi không có con.

Hai nỗi đau liên tiếp nhau ập đến khiến tôi chán ghét mọi thứ. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ lấy vợ, cho đến khi gặp vợ tôi bây giờ.

Cô ấy xuất hiện như một làn gió mới bay qua, khơi gợi lại những xúc cảm trong lòng tôi. Tôi cố gắng mở lòng, vừa yêu vừa thấp thỏm lo sợ.

Đã rất nhiều lần tôi đấu tranh tư tưởng, rằng có nên nói rõ chuyện mình vô sinh với cô ấy không. Nếu cô ấy yêu tôi, chắc chắn sẽ không bỏ rơi tôi. Nhưng tôi đã yêu cô ấy quá nhiều, sợ cô ấy không chấp nhận được sự thật này, sợ cô ấy lại bỏ tôi như người cũ.

Tôi quyết định giấu bí mật này để cưới nhau trước đã. Sau một thời gian chung sống, biết không thể có con, chúng tôi sẽ xin con nuôi hoặc thụ tinh ống nghiệm bằng việc xin tinh trùng từ người khác. Bao nhiêu gia đình như vậy, họ vẫn hạnh phúc đấy thôi.

Tôi đã cưới vợ, bằng sự toan tính ích kỉ của mình như thế. Tôi đã cố gắng để vợ tôi luôn hạnh phúc. Tôi chăm chỉ kiếm tiền, chăm sóc vợ chu đáo. Hai tháng, năm tháng, rồi một năm đi qua, vợ tôi bắt đầu lo lắng bồn chồn vì mãi không có thai.

Vì lo lắng quá, cô ấy đã tự đến bệnh viện kiểm tra mà không cho tôi biết. Sau này tôi phát hiện được kết quả khám của cô ấy trong ngăn tủ, kết luận hoàn toàn bình thường.

Tôi rất thương vợ, rất áy náy, nhất là mỗi lần về nhà, nghe mẹ tôi giục giã nhà nọ nhà kia cưới sau mà đã có con bế bồng rồi, vợ tôi càng căng thẳng. Cô ấy suốt ngày lùng sục trên mạng, xem ăn gì để dễ thụ thai.

Nghe ai mách có thầy hay ở đâu, cô ấy đều tìm đến bốc thuốc. Hình như cô ấy chưa từng nghĩ nguyên nhân là do tôi.

Nhiều lần tôi bảo vợ “con cái là lộc trời cho, không phải cứ vội là được. Đầy cặp cưới nhau đến mười năm mới có con đấy thôi”.

Cô ấy nhìn tôi buồn bã: “Em chỉ sợ nếu em không thể sinh con, anh sẽ bỏ em để tìm người khác”. Tôi ôm vợ an ủi, lòng ngập tràn day dứt.

Hình như nhờ tôi làm công tác tư tưởng, lại thấy tôi không có vẻ gì là quá sốt ruột hay lo lắng chuyện muộn con, vợ tôi dần cũng không sốt sắng nữa.

Tôi dự định, vào thời điểm thích hợp sẽ nói với vợ rằng tôi vừa đi khám và bác sĩ nói tôi vô sinh, tôi sẽ động viên vợ đến bệnh viện làm thụ tinh ống nghiệm. Gia đình tôi sẽ hạnh phúc đủ đầy như bao gia đình khác.

Nhưng tôi chưa kịp thực hiện kế hoạch của mình thì một chiều vợ tôi chìa chiếc que thử thai hai vạch hân hoan thông báo “ơn trời, chúng mình sắp có con rồi anh ạ”.

Chân tôi như muốn khuỵu xuống. Vợ tôi, cô ấy đã phản bội tôi, hay đó là con tôi, hay đã có phép màu xuất hiện?

Tôi tìm đến bệnh viện lần nữa. Cậu bác sĩ trẻ nhìn tôi ái ngại “nếu anh đã lập gia đình rồi, có lẽ nên nghĩ đến phương pháp thụ tinh ống nghiệm. Thực ra không phải hoàn toàn tuyệt vọng nhưng chữa trị sẽ rất lâu dài và khó khăn”. Vợ tôi đã phản bội tôi, đó là sự thật.

Mấy hôm nay nhìn vợ hân hoan cười nói mà lòng tôi điên đảo. Cô ấy tíu tít suốt ngày hỏi tôi đoán con là trai hay gái, rồi sẽ đặt tên con là gì, đăng kí khám thai định kì ở đâu.

Tôi muốn hét lên “cô thôi đi, cô đã cắm sừng lên đầu tôi, cô đã ăn nằm với thằng nào?” nhưng rồi tôi đã không làm điều đó. Tôi đã chuẩn bị tâm lý cho việc đứa con tương lai sẽ không mang dòng máu của mình.

Nhưng không phải bằng cách này, không phải bằng cách vợ tôi cùng với một ai đó.

Tôi không thể chấp nhận sự thật, trái tim tôi đau đớn. Tôi không biết vợ tôi đã ngoại tình hay chỉ đơn thuần là xin ai đó một đứa con?

Nhưng dù là lý do gì thì cũng là phản bội. Tôi không muốn mất vợ, tôi đã giấu giếm mọi thứ để có được cô ấy. Nhưng tôi có thể yêu thương đứa trẻ do vợ mình phản bội mình mà có không?

Trái tim tôi đang tan nát nhưng không biết nên làm thế nào. Nói thẳng ra là tôi vô sinh để nghe vợ tôi ăn năn sám hối? Hay im lặng ngậm đắng nuốt cay đón nhận một đứa con không phải của mình?

Vị khách bỏ quên tiền tỷ trên xe buýt, tài xế hành xử bất ngờ

Vị khách bỏ quên tiền tỷ trên xe buýt, tài xế hành xử bất ngờ

Một tài xế lái xe bus ở thành phố Đài Đông, Đài Loan, Trung Quốc đột nhiên nhặt được bọc tiền ngay trên xe. Hành động sau đó của ông khiến mọi người cảm động.

" alt="Chồng chết lặng khi nghe vợ hân hoan thông báo có thai" width="90" height="59"/>

Chồng chết lặng khi nghe vợ hân hoan thông báo có thai

Tại Sài Gòn, bà Lục Thị Đậu có hơn 25 căn nhà trên các tuyến đường phố chính. Bà còn là cổ đông lớn của hãng hàng không, sở hữu hàng trăm mẫu đất, kho lúa lớn...

>>Kỳ 1: Quá khứ nghèo khổ của nữ đại gia giàu nhất nhì Phan Thiết

Cổ phần hàng không, buôn bất động sản

Năm 1932, Phan Thiết được nâng lên thành đô thị cấp 3, tỉnh lỵ tỉnh Bình Thuận và được chính quyền bảo hộ bấy giờ kiến thiết lại.

Khi ấy, chính quyền bảo hộ có chủ trương khuyến khích phát triển đô thị Phan Thiết nên đã kêu gọi và hỗ trợ những thương gia, nhất là các thương gia địa phương mở đường, xây phố, lập chợ. Nhiều phố xá và chợ búa ở Phan Thiết được xây dựng giai đoạn này như chợ Gò, chợ Đồn, chợ Lớn....

Nắm bắt cơ hội này, bà Lục Thị Đậu (SN 1888) từ Mũi Né vào Phan Thiết mua hơn 20 căn nhà phố trên đường Hải Thượng Lãn Ông (đường phố chính của Phan Thiết thời ấy) để ở và cho thuê.

Từ đó, bà chính thức bước chân vào lĩnh vực kinh doanh bất động sản. Đến cuối thập niên 50, tại Phan Thiết, bà Đậu có hơn 100 căn nhà phố nằm trên các tuyến đường chính, khu thương mại sầm uất như Lý Thường Kiệt, Nguyễn Thái Học, Nguyễn Hoàng (Lê Hồng Phong ngày nay), Trương Công Định, Yersin, khu chợ củi...

Bà cũng vào thị xã La Gi (Bình Thuận) mua 30 căn nhà phố ngay tại khu chợ.

{keywords}
Phố Lầu ở Mũi Né do bà Lục Thị Đậu xây để bán và cho thuê.

Tại Sài Gòn, bà có hơn 25 căn nhà phố trên các tuyến đường phố chính thời đó như Hùng Vương, Nguyễn Cư Trinh, Bến Chương Dương... và một xưởng cưa tại Gò Vấp.

Ở làng Khánh Thiện (Mũi Né), quê hương mình, năm 1962 bà cho xây dựng 20 căn nhà phố lầu đầu tiên. Dãy phố này có thể nói là hiện đại nhất tại Mũi Né thập niên 60 - 70.

Không chỉ kinh doanh lĩnh vực đất đai, bà còn là cổ đông lớn của Hãng hàng không Air Vietnam và Công ty Dentaco chuyên kinh doanh máy cày, máy kéo lớn nhất Sài Gòn.

Ngoài ra, quá trình tìm hiểu tư liệu về cuộc đời bà, chúng tôi hết sức bất ngờ với số diện tích đất đai, ruộng vườn mà bà Đậu sở hữu lên đến con số hàng trăm mẫu (hecta) ở các vùng Hàm Thắng, Lại Yên, Hàm Đức, Hồng Sơn, Ma Lâm, Hàm Liêm...

Bà Đậu bỏ tiền ra mua đất khai hoang, vỡ đất thành ruộng sau đó cho thuê lại. Người thuê đất trả bằng lúa, hoa màu.

Bởi vậy bà Đậu có một kho lúa rất lớn tại khu đất 60 Hải Thượng Lãn Ông mà người dân Phan Thiết thời đó ai cũng biết.

Mở đường, xây trường, ủng hộ kháng chiến

Từ trước thập niên 30 thế kỷ XX, mọi giao thương, đi lại từ Mũi Né đến các nơi khác chủ yếu là bằng đường biển. Do đặc thù Mũi Né là bãi ngang nên đường biển từ Mũi Né đi các nơi khác chỉ thuận lợi trong sáu tháng mùa gió Nam (nồm), đến mùa gió Bắc (bấc) việc đi lại hết sức khó khăn.

Ngoài đường biển thì đường bộ từ Phan Thiết đi Mũi Né hầu như không có, chỉ có đường mòn bộ hoặc đi ngựa.

{keywords}
Bà Đậu đã đề xuất với chính quyền để bà bỏ tiền ra làm con đường xe hơi từ Phan Thiết đi Mũi Né.

Do địa hình cát nóng, gió thổi mạnh và không an toàn do nạn trộm cướp nên ít ai dám mạo hiểm đi bằng con đường mòn này. Vì vậy hoạt động giao thông, giao thương và đời sống của nhân dân tại Mũi Né hết sức khó khăn.

Xuất phát từ những lý do đó bà Đậu đã đề xuất với chính quyền bảo hộ để bà bỏ tiền ra làm con đường xe hơi từ Phan Thiết đi Mũi Né. Thời đó, kỹ thuật thi công chủ yếu bằng sức người trên địa hình gió cát, phải mất 3 năm mới hoàn thành xong tuyến đường gần 20km này.

Năm 1922, việc khánh thành con đường xe hơi Phan Thiết đi Mũi Né là một sự kiện quan trọng ở Trung Kỳ. Trước hành động nghĩa hiệp này, triều đình Huế đã tặng cho bà Đậu bốn chữ “Hào Nghĩa Khả Gia”.

{keywords}
Đường Phan Thiết - Mũi Né xưa.

Có đường xe hơi nhưng thời đó người dân các làng Khánh Thiện, Thạch Long, Long Sơn (Mũi Né) chỉ có một trường tiểu học công lập. Học sinh học hết tiểu học chỉ nhà khá giả mới có điều kiện cho con vào Phan Thiết ở trọ theo học tiếp trung học.

Do vậy số học sinh được học tiếp trung học ở Mũi Né rất ít, đếm được trên đầu ngón tay. Thương người dân quê mình, năm 1942, bà Đậu đã xuất tiền xây dựng trường trung học Hải Long rồi giao lại cho nhà nước quản lý.

Nhiều thế hệ học sinh Mũi Né giai đoạn 1942 - 1970 đều nhớ tấm bia ở sân trường trung học Hải Long ghi dòng chữ “Bà Lục Thị Đậu phụng cúng”. Nghĩa cử này của bà đã được vua Bảo Đại ân tặng “Nhị Hạng Long Bội Tinh”.

Ngoài ra không chỉ lập trường ở Mũi Né, bà Đậu còn xây dựng trường tiểu học tại Phú Hài và được chính quyền sở tại cho phép khai khẩn đất đai để xây chùa ở khu vực lầu ông Hoàng ngày nay.

Theo tài liệu lịch sử Nam Bộ kháng chiến, năm 1945, Cách mạng tháng Tám thành công, nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ra đời, nền tài chính kiệt quệ, kho bạc trống rỗng. 

Hưởng ứng lời kêu gọi “Tuần lễ vàng” trong cả nước từ 17 đến 24-9-1945 của Hồ Chủ tịch, tại Bình Thuận,  cùng với các bà Dương Thị Lâu, Nguyễn Thị Thềm, bà Lục Thị Đậu đã tham gia ủng hộ vàng cho Chính phủ.

{keywords}
Ngôi trường do bà Lục Thị Đậu xây tặng năm xưa.

Do không có con nên vợ chồng bà Lục Thị Đậu xin một người con trai về nuôi và đặt tên là Lương Xuân. Vợ chồng bà đã đồng ý cho người con nuôi duy nhất của mình tham gia kháng chiến.

Ông Lương Xuân đảm nhiệm chức vụ tiểu đội trưởng cảm tử đội Phan Thiết. Năm 1948, trên đường đi công tác ông Lương Xuân bị mật thám bắt và xử tử tại khu vực xóm Đầm (Bình Hưng, Phan Thiết).

Cả một đời tần tảo, làm giàu cho mình và đóng góp cho xã hội nhiều điều hay, bà Lục Thị Đậu xứng đáng được người đời ghi nhớ.

Bà mất năm 1974, hưởng thọ 86 tuổi và được an táng trong phần mộ do bà xây dựng sẵn tại phường Phú Hài (Phan Thiết).

Quá khứ nghèo khổ của nữ đại gia giàu nhất nhì Phan Thiết

Quá khứ nghèo khổ của nữ đại gia giàu nhất nhì Phan Thiết

Từ một người phụ nữ nghèo khổ, thất học, bà đã vượt lên số phận để trở thành thương gia giàu có bậc nhất nhì Phan Thiết.

" alt="Chuyện bất ngờ về Lục Thị Đậu, nữ thương gia giàu nhất xứ Phan" width="90" height="59"/>

Chuyện bất ngờ về Lục Thị Đậu, nữ thương gia giàu nhất xứ Phan