您现在的位置是:NEWS > Ngoại Hạng Anh
Thủy Tiên: 'Ở nhà, tôi thích bạo lực với Công Vinh hơn'
NEWS2025-04-08 15:14:32【Ngoại Hạng Anh】0人已围观
简介Nữ ca sĩ "Kiss Me" cho rằng, trong cuộc sống hôn nhân, tiền đạo Bình Dươngluôn yêu chiều và không hcm.24h bong da.com.vnhcm.24h bong da.com.vn、、
Nữ ca sĩ "Kiss Me" cho rằng,̉yTiênỞnhàtôithíchbạolựcvớiCôngVinhhơhcm.24h bong da.com.vn trong cuộc sống hôn nhân, tiền đạo Bình Dươngluôn yêu chiều và không có khái niệm ghen khi vợ đóng cảnh tình cảm với đồngnghiệp nam.
Con gái là siêu mẫu triệu phú, mẹ vẫn bán bánh rong很赞哦!(55486)
相关文章
- Soi kèo góc West Ham vs Bournemouth, 21h00 ngày 5/4
- Cận cảnh siêu smartphone Nokia, camera 41 MP
- MWC 2012: Bùng nổ cuộc chiến máy ảnh
- Truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
- Siêu máy tính dự đoán MU vs Man City, 22h30 ngày 6/4
- Truyện [Fanfic] Thượng Ẩn Quyển 3
- Tại sao tôi “dính chặt” vào iPhone?
- Truyện Trọng Tử
- Nhận định, soi kèo Werder Bremen vs Eintracht Frankfurt, 23h30 ngày 5/4: Nối tiếp mạch thắng
- Intel tung ra ổ cứng mới có nhiều đặc tính bảo mật
热门文章
站长推荐
Siêu máy tính dự đoán Crystal Palace vs Brighton, 21h00 ngày 5/4
Truyện Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
Ông Huỳnh Ngọc Hải, Giám đốc khối Game, thuộc công ty FPT Online đã chính thức xác nhận sự hợp tác với hãng Gravity Games và công ty IAH Games để ra mắt game Dragonica trong tháng 3/2012 sắp tới.
">FPT công bố chính thức phát hành Dragonica
- Một video gây sốt trên YouTube quay lại cảnh ông bố bắn thủng chiếc laptop của con gái vì cô bé đã viết status nói xấu phụ huynh trên Facebook.
">
Bắn thủng laptop của con gái vì status hỗn láo
Nhận định, soi kèo Lyon vs Lille, 02h05 ngày 6/4: Top 6 vẫn gọi chủ nhà
Con cá này lúc được mang đến tới giờ cứ nằm im không nhúc nhích, gã còn tưởng chỉ là một con cá chết.
Cá sống giá cao nhưng mấy năm nay kinh tế đình trệ, vài thôn dân xung quanh toàn là nghèo rớt mồng tơi, cá chết so ra còn dễ bán hơn cá sống.
Gã cũng không nghĩ nhiều, một tay đè chặt thân cá, tiếp tục giơ dao lên.
Hàng cá này nằm ngay cổng chợ, bên ngoài bày sạp, treo một tấm vải thô ngăn với phòng trong – nơi giết mổ cá.
Hiện tại vẫn sớm nên dân tới họp chợ tới ít, xung quanh cũng yên ắng lắm. Chỉ có hàng cá này không biết làm gì trong phòng mà cứ loảng xoảng không ngừng, chọc cho bà chủ bán cá bực mình: "Lão Vu kia, ông giết heo đó à?"
Bà xốc tấm vải lên bước vào trong, chưa kịp nhìn đã bị thứ gì đó bay thẳng vào mặt.
"Ối giời ơi!"
Bà vội vàng nghiêng người tránh, thứ kia rớt xuống bàn bán cá.
Lần này Cảnh Lê đập xuống mặt bàn đau đến hoa mắt choáng đầu, chưa kịp thở một hơi đã thấy người kia cầm dao đuổi theo: "Không được chạy!"
Có ngu mới không chạy!
Cảnh Lê nhảy phóc vào chậu nước bên cạnh sạp cá, hít một hơi sung sướng rồi lại bật người lên làm bọt nước văng khắp nơi. Cậu trốn trái trốn phải, nhiều lần mạo hiểm tránh thoát lưỡi dao của đối phương.
Cả hàng cá loạn cào cào gà bay chó sủa, nồi chén gáo bồn đổ ngã khắp nơi.
Người kia đuổi đến thở hồng hộc, thế mà ngay cả một miếng vảy cá cũng không chạm được.
"Cái con cá này... thành tinh à?" Bà chủ trợn mắt há hốc miệng nhìn.
Thành tinh cái mịa gì chứ, tui vốn dĩ là người!
Cảnh Lê kiệt sức nằm trốn bên cạnh cột gỗ dựng sạp, đuôi đập bộp bộp vào cột.
Từ ba ngày trước khi cậu tỉnh lại thì cậu vẫn luôn trong hình dáng một con cá.
Từ lúc cậu bắt đầu biết nhớ chuyện thì cứ gặp xui xẻo mãi.
Đặt xe thì bị cho leo cây, đi tàu điện ngầm thì xảy ra sự cố, ngay cả ngồi máy bay cũng gặp phải tình huống khẩn cấp. Còn mấy chuyện lặt vặt như đi đường bằng té ngã, làm rớt tiền, sặc nước này nọ thì khỏi phải nói.
Dẫu có thế thì cậu vẫn không thể tin nổi mình chỉ ở nhà ngủ một giấc thôi cũng xuyên không được, đã thế còn xuyên vào một con cá.
Mà đã là cá thì thôi lại còn là cá chép nữa chứ!
Lúc tỉnh dậy cậu đang bơi trong một bình sứ đổ đầy nước được hai ngươi nữa chở đi trên xe bò. Cậu nghe hai người đó nói chuyện mới biết mình là cá chép có thể mang tới vận may cho người khác, có một vị quan lớn trong thành nhìn trúng cậu nên đã bỏ những một ngàn lượng mua cậu về.
Ta nói cái thủ đoạn này cũng chỉ lừa được cái đám tiền nhiều đến độ không biết tiêu vào đâu.
Xưa thế mà nay vẫn thế.
Nếu cậu thật sự là con cá chép may mắn thì còn bị người lấy làm vật đầu cơ trục lợi à? Nghĩ bằng đầu gối cũng thấy sai quá sai. Mang theo cậu không xui chết mới lạ.
Nói y như rằng, xe ngựa đi nửa đường thì lật chỏng vó, Cảnh Lê văng vào một con lạch bên cạnh, khôi phục tự do. Dưng mờ tự do chưa được mấy, ngủ một giấc tỉnh đã bị chộp lên thớt chuẩn bị được hóa kiếp.
Kèo này chắc đời trước cậu nợ ông trời cả núi tiền quá.
Vừa mới thất thần một lúc mà con dao kia đã lần nữa chém tới chỗ cậu. Cảnh Lê ngớ ra không kịp phản ứng nên bị sượt qua bụng tróc một ít vảy.
Đau!
Cảnh Lê sợ đau muốn chết, mém nữa khóc thành tiếng. Khổ cái cá không có chảy nước mắt, cậu theo phản xạ có điều kiện bật khỏi chỗ trốn bay ra khỏi sạp đụng vào ngực một người qua đường.
Cậu đuối lắm rồi, đuôi cá run rẩy nức nở, cứ ngỡ sẽ rớt thẳng xuống đất thì lại được một bàn tay đón lấy. Sau đó, cậu ngửi thấy một mùi dược hương dễ chịu.
Bàn tay ấy không chai sần như bàn tay quanh năm đồng áng, lòng bàn tay mềm mại, hắn khom tay nâng Cảnh Lê, giật mình "A" một tiếng.
">Truyện Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Cho dù là hệ thống máu lạnh vô tình lúc này cũng không nhịn được thốt ra một câu chửi "tinh hoa quốc dân".
Nó nhìn hàng nghìn hàng vạn đốm sáng nhỏ giống mình đánh tới đánh lui, lúc bọn nó va đập, không ít đốm sáng nhỏ đột nhiên biến mất, đó là bị cắn nuốt.
Hệ thống có thể cắn nuốt hệ thống, nhưng bây giờ không phải là lúc cho bọn nó đánh nhau.
"Nếu bọn mi còn đánh tiếp thì ký chủ sẽ bị nổ chết mất!"
Nó vừa dứt lời, các hệ thống đang đánh nhau lập tức dừng lại.
Không phải bọn nó sợ cái hệ thống này, mà chủ yếu nhất vẫn là vì hệ thống bọn nó đều bị ràng buộc với ký chủ.
Một khi ký chủ chết, bọn nó cũng sẽ chết theo.
"Không đánh thì hết cách rồi!" Một đốm sáng nhỏ trong đó nói: "Não của ký chủ không thể chứa được nhiều hệ thống như vậy, nếu như không cắn nuốt bớt đi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị tràn ra ngoài, đến lúc đó cũng chỉ có chết!"
"Đúng vậy!"
"Quỷ mới biết tại sao trong đầu của ký chủ này lại có nhiều hệ thống đến vậy, ta mà biết trước thì đã ràng buộc với ký chủ khác rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, bọn mi giành ký chủ với ta làm gì!”
"Ai giành với mi! Rõ ràng đây là ký chủ của ta! A a a! Ta ăn mi!"
Thấy các hệ thống lại muốn đánh nhau, một đốm sáng trong đó yếu ớt nói: "Thật ra cũng không phải là không chứa nổi, chỉ cần chúng ta ăn một phần não của ký chủ, chẳng phải là được rồi sao?"
"Mi cho cái ý kiến ngu ngốc gì vậy, nếu ký chủ bị chúng ta ăn mất não thì sẽ chết đó!"
Bỗng chốc tất cả hệ thống đều chỉ trích hệ thống này.
Mà ở một góc không ai để ý, một đốm sáng mờ nhạt nhất trong đó lại len lén ợ một cái.
Tiếng ợ này của nó cực kỳ lớn, gần như trong nháy mắt tất cả hệ thống đều nhìn về phía nó.
"Mi ăn não của ký chủ rồi sao?"
"Xong rồi xong rồi, chúng ta sắp chết rồi, ta không muốn chết đâu, ta mới vừa ra đời thôi mà, còn chưa được trải nghiệm cảm giác bầu bạn với ký chủ tuyệt vời nữa!"
"Ta chưa bao giờ nghĩ một hệ thống tiên tiến ưu tú như ta lại chết chung với đám hệ thống rác rưởi bọn mi."
"Mi nhả não của ký chủ ra mau!" Một đốm sáng tóm lấy đốm sáng mờ nhạt kia, lắc lắc liên tục.
"Chờ đã! Ký chủ chưa chết!" Một hệ thống trong đó nói.
"Hình như nó chỉ ăn một phần ý thức của ký chủ thôi!"
"Cái gì? Ý thức của ký chủ bị ăn rồi? Vậy không phải cô ấy sẽ biến thành đồ ngốc sao?"
"Xong rồi xong rồi, ký chủ biến thành đồ ngốc, dù đám hệ thống chúng ta có lợi hại đến cỡ nào cũng vô dụng."
"Bọn mi không có hệ thống có thể chữa trị cho ký chủ sao?"
"Mi đừng nghĩ nữa, ý thức của ký chủ bị hệ thống ăn mất, dù chúng ta có lợi hại hơn nữa cũng không có cách nào bù khuyết cho cô ấy được."
"Hả? Vậy chẳng phải chúng ta tiêu đời rồi sao!"
"Bọn mi yên tĩnh chút đi, ta vừa mới kiểm tra sơ qua cơ thể của ký chủ, sau này tinh thần của cô ấy sẽ không được ổn định."
"Là sao, không phải ký chủ biến thành đồ ngốc, mà thành bệnh tâm thần à?"
"Không khác lắm." Đốm sáng thở dài: "Nếu như chúng ta còn đánh nhau nữa, hoặc là xuất hiện cùng lúc thì ký chủ vẫn không chịu nổi, cuối cùng là chết."
Tất cả hệ thống nghe nói vậy thì đều im thin thít, bọn nó tức giận nhìn hệ thống vừa mới ăn vụng ý thức của ký chủ.
Hận không thể ăn tươi nuốt sống nó.
Đốm sáng mờ nhạt kia cũng nhanh chóng nhận ra mình đã làm sai chuyện gì, nó co ro không dám lên tiếng.
"Vậy chúng ta làm sao đây?" Một hệ thống hỏi.
Đốm sáng vừa kiểm tra cơ thể cho ký chủ trả lời: "Ta thấy biện pháp tốt nhất là để một số hệ thống tự động rời khỏi, như vậy trạng thái tinh thần của ký chủ mới có thể ổn định lại một chút, nhưng rời khỏi cũng có nghĩa là chết, cho nên..."
"Nếu như mọi người đều không muốn chết, vậy phải đoàn kết lại, bây giờ cơ thể của ký chủ vừa lúc có thể dung nạp những hệ thống chúng ta."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau trận loạn chiến vừa rồi, bây giờ chỉ còn mấy trăm hệ thống.
"Chẳng qua, nhiều hệ thống đồng thời xuất hiện, ký chủ vẫn có nguy cơ tử vong."
"Theo ta quan sát có không ít hệ thống chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành là có thể rời đi, mà có hệ thống lại bị ràng buộc suốt đời, hơn nữa phần thưởng của rất nhiều hệ thống trùng nhau."
"Chi bằng chúng ta để hệ thống có nhiệm vụ tương đối đơn giản thực hiện trước, sau đó làm xong nhiệm vụ thì lần lượt rời đi?"
"Như vậy, trạng thái tinh thần của ký chủ cũng có thể dần ổn định hơn, hệ thống có nhiệm vụ tương đối khó cũng không cần lo lắng."
"Ta là hệ thống Tu Tiên, có ta giúp đỡ, ký chủ có thể kéo dài tuổi thọ, mỗi hệ thống bọn mi đều sẽ có cơ hội làm nhiệm vụ với ký chủ."
">Truyện Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!
Sau đó Triệu Gia Mẫn cùng mẹ trở về nhà nghỉ ngơi. Từ giờ, Triệu Gia Mẫn sẽ không cần cha nữa, sống một cuộc sống thoải mái nhẹ nhàng cùng mẹ. Học tập tốt hơn nữa để mẹ vui.
Sau cái ngày cha mẹ Triệu Gia Mẫn li hôn, cuộc sống của Gia Mẫn vẫn như trước. Hàng ngày đến trường chịu đủ các loại ánh mắt của bạn học, khinh bỉ có, thương hại có,còn có cả hả dạ,... Tuy vậy, Gia Mẫn cũng chẳng thèm quan tâm đến những việc đó. Mấy ngày nay ở trường, không biết ai rảnh rỗi đi soi mói việc người khác, mà việc ba mẹ nó li hôn được dán trên bảng tin trường. Đối với những học sinh có chuyện bát quái thì đâu cần biết là ai làm, có chuyện để bàn tán là đủ, riêng Gia Mẫn việc do ai làm không cần nói cô cũng biết chỉ có thể do một người làm.
(đào được cái ảnh dìm hàng ido tí)
Hôm nay, cũng như những ngày khác, bỏ qua những ánh mắt của mọi người, Gia Mẫn đi thẳng lên cầu thang đến tầng ba để vào lớp. Nhưng không biết do trước khi đi học không đốt cho ông địa cây nhang hay là do số Gia Mẫn hợp với sự xui xẻo hơn mà mới đến tầng 2 lại bị cái đám ăn không ở rỗi chặn đường không thể đi tiếp.
-Tránh!!
Gia Mẫn hé môi chỉ để nói một từ. Chất giọng của Gia Mẫn thay đổi lạnh băng từ sau hôm ở tòa về làm cả đám quay lại nhìn Gia Mẫn.
- Hahaha. Tụi bây ơi! Bạn Gia Mẫn không phải bị câm, bạn ấy vừa nói đó. Vậy mà không biết ai đồn là bạn ấy bị câm. Thiệt cho bạn ấy quá. Haha
Kỳ Lệ vừa dứt lời, cả đám cười như chưa bao giờ được cười.
-Tránh ra!!
Gia Mẫn lặp lại một lần nữa, vẻ mặt không chút biểu tình. Thấy Gia Mẫn nói như ra lệnh, cả bọn ngưng cười, liếc mắt về phía Gia Mẫn. Kỳ Lệ bước lên cất cao giọng:
- Mày là cái gì mà ra lệnh cho bọn tao. Mày có gì hơn tụi tao không? Sao hơn tụi tao được, mẹ mày phải kiếm từng đồng để cho mày đi học, còn cha mày? Chẳng phải hiện tại cha mày đang làm cha dượng của tao sao? Mày có gì mà ra lệnh cho tao, hả? Ngược lại, mẹ tao là tổng giám đốc công ty ST, mỗi tháng kiếm hơn 100 triệu. Sao mày thấy thế nào? Hẳn là bây giờ mày cảm thấy muốn làm ôsin cho tao phải không? Haha.
Gia Mẫn nhăn mặt bởi cái giọng khó nghe của Kỳ Lệ. Vết thương trong lòng bị xé toạt, đau đớn nhưng Triệu Gia Mẫn vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, gặn nói.
-Cũng phải. Nhờ bạn chuyển lời đến mẹ bạn, sẽ có ngày cái công ty mà bà ta gây dựng bao lâu nay vì con bà ta mà điêu đứng. Còn cha dượng của bạn, nói với ông ta đừng xuất hiện trước mặt tôi, sau này có chuyện gì cũng đừng tìm đến mẹ tôi. Nhớ cho rõ.
Triệu Gia Mẫn lách người đi về phía lớp. Còn đám Kỳ Lệ đứng như trời trồng, sau đó ngẫm lại lời Gia Mẫn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Năm tiết học trôi qua, Triệu Gia Mẫn thu dọn tập sách cho vào cặp rồi ung dung ra về. Gia Mẫn đi theo con đường cũ về nhà, qua một con hẻm nhỏ liền có hơn mười người cả nam và nữ chặn trước Gia Mẫn. Trong đó, Gia Mẫn biết một người đó là Kỳ Lệ, những người còn lại không cần nghĩ cũng biết là bọn du côn nào đó được thuê để dạy bảo Gia Mẫn đây mà.
Kỳ Lệ tiến lên một bước lớn giọng nói:
- Dạy cho nó một bài học.
Trệu Gia Mẫn quay người bỏ chạy, nhưng chỉ được một đoạn liền bị bắt lại. Cả đám du côn xông vào Gia Mẫn như Gia Mẫn chính là con mồi béo bở vậy. Gia Mẫn bị đánh đấp, giẫm đạp một cách thô bạo, Gia Mẫn phản kháng một cách yếu ớt. Đến khi Triệu Gia Mẫn bị đánh đến bất tình thì Kỳ Lệ mới nói
-Ngừng tay!!..Đừnh đánh chết nó. Coi như hôm nay tao cảnh cáo mày, lần sau đừng có giở giọng đó với tao. Đồ rác rưởi!!..
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Reika!!..Cậu và mình không thể như vậy, minh đã có một đứa con gái rồi. Thế giới của tôi với cậu quá khác biệt, thứ tình cảm không nên của của cậu đối với mình cậu nên quên đi.
Hạ Y Cẩm Vân không lạnh không nhạt nói với người phụ nữ xinh đẹp cả người toán ra khí thể vương giả trước mặt mình. Người phụ nữ kia nở nụ cười dịu dàng đầy bi thương nhìn Hạ Y Cẩm Vân nói, giọng rất ôn nhu nhưng đầy vương giả.
-Nếu mình không quên đi thì sao?...Cậu có một đứa con gái rồi thì sao?...Mình đồng ý làm cha của con gái cậu, dù sao Gia Mẫn con bé vẫn bị tổn thương sau việc cậu và Triệu Hạo li hôn. Mình tự tin có thế mạng lại hạnh phúc cho cậu và chăm lo cho Gia Mẫn. Hơn 10 năm trước, tình cảm của mình đối với cậu thế nào thì bây giờ cũng không thay đổi.
-Reika à!!...Mình bây giờ không phải Hạ Y tiểu thư mà cậu đã gặp hơn 10 năm trước ở nhật, mà là người không có gì ngoài đứa con gái bé bỏng. Thể giới của cậu với mình rất rất khác nhau cậu có hiểu không Reika?....Việc mình lì hôn......là do bản thân mình...không bằng người phụ nữ đó. Mẫn nhi bị tổn thương vì chuyện này là do mình,....tất cả đều là mình sai....Triệu Hạo không có lỗi gì cả!!
">Truyện [Fanfic][Savokiku] Nữ Hoàng Chúa Tể Bóng Đêm, Em Là Của Chị