您现在的位置是:NEWS > Thể thao
Phát hiện mới về sinh viên uống rượu
NEWS2025-02-01 02:42:58【Thể thao】6人已围观
简介Từ trước đến nay,áthiệnmớivềsinhviênuốngrượchuyển nhượng bóng đá ai cũng biết rượu gây nên trí nhớ tchuyển nhượng bóng đáchuyển nhượng bóng đá、、
Mất trí nhớ tạm thời do rượu làm tăng nguy cơ chấn thương (Ảnh: Times of India) |
很赞哦!(5)
相关文章
- Siêu máy tính dự đoán Genoa vs Monza, 02h45 ngày 28/01
- Gotham suy tàn trong trailer mới của Batman: Arkham Knight
- Truyện Hoa Hồng Đỏ
- Truyện Phi Tần Dắng Tường
- Nhận định, soi kèo Baniyas vs Sharjah, 21h30 ngày 27/1: Đối thủ kỵ giơ
- Frontiers: Trò chơi được phát triển bởi…2 người
- Truyện Độc Y Xấu Phi
- [Dota 2] Aghanim's Scepter không phải là 'linh vật' của mọi hero
- Nhận định, soi kèo St. Pauli vs Union Berlin, 23h30 ngày 26/1: Tận dụng cơ hội
- Truyện Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước
热门文章
站长推荐
Siêu máy tính dự đoán AC Milan vs Parma, 18h30 ngày 26/1
Ngay trong ngày 28/5, hệ thống bán lẻ điện thoại Mai Nguyên đã đưa LG G3 phiên bản màu vàng về TP. Hồ Chí Minh.
Chiều ngày 29/5, phiên bản dành cho thị trường Hàn Quốc của LG G3 cũng đã xuất hiện tại cửa hàng MS Mobile (đường Trường Chinh, Hà Nội) thông qua đường xách tay.
Trao đổi với ICTnews, đại diện cửa hàng MS Mobile cho hay máy đã được bán với giá 16,5 triệu đồng, bảo hành 12 tháng. “Hiện cửa hàng chúng tôi mới nhập về với số lượng ít”, đại diện MS Mobile nói.
LG G3 trang bị màn hình True HD-IPS+ 5.5 inch độ phân giải QHD (2560 x 1440 pixel), mật độ điểm ảnh 534 ppi.
">LG G3 xách tay được rao bán 16,5 triệu đồng tại Việt Nam
Truyện Xuyên Đến Là Để Tìm Chết.
Nữ chính Mạc Lăng là một sinh viên của trường đại học kinh tế nổi tiếng nào đó. Tác giả đã từng miêu tả rằng, nếu thế giới không có xác sống, nữ chính sẽ là nữ cường nhân thế hệ mới, thao túng cả nền kinh tế toàn cầu!
Nhưng cũng may thế giới của nữ chính xuất hiện xác sống, nếu không truyện này chắc tôi sẽ không thèm đụng tới.
Dù sao thì, trong cả câu chuyện này người mạnh nhất chính là Mạc Lăng, cứ chạy theo ôm đùi cô ấy là được.
Nhưng trời không chiều lòng người. Sau khi tôi nhớ hết một lượt những tình tiết xảy ra trong truyện thì tôi mới phát hiện rằng bản thân đã xuyên vào một nhân vật phản diện mà trong tương lai sẽ bị nữ chính một đao chém chết.
Ông trời ơi, ông muốn giết con cũng đừng dùng cách này chứ!
Tiếc là ông trời không có trả lời, còn tôi thì phải lê lết đôi chân gầy như que củi của mình chạy bán sống bán chết.
Nhân vật này tên là Hạ Thanh, là một đàn em khoá sau của Mạc Lăng. Vốn dĩ hai người cũng chẳng liên quan gì, nhưng khổ nỗi bạn thân của Hạ Thanh là Tư Kiều lại chạy đi làm trà xanh, chen chân vào chuyện tình cảm của cặp chính.
Làm bạn thân trà xanh thì thôi, nhưng cô em này cũng rất trượng nghĩa. Khi em gái trà xanh bị nữ chính trừng trị, cô em Hạ Thanh này vậy mà chơi trò âm mưu quỷ kế với Mạc Lăng. Kết quả thì không cần phải nói rồi, chỉ tiếc sau này khi Tư Kiều biết tin cũng chỉ cười nhạt mắng Hạ Thanh hai chữ "ngu ngốc".
Trong khoảng thời gian hồi tưởng ở trên, tôi đã trốn thoát được không biết bao nhiêu tên xác sống, chạy qua bao nhiêu con đường.
Sau khi chạy vào trong một cửa hàng nào đó rồi đóng cửa lại dưới sự hợp sức của năm người, cuối cùng tôi cũng được nghỉ một lát.
"Hạ Thanh, cậu có sao không?"
Một cậu bạn với mái tóc màu nâu ướt nhẹp vì mồ hôi nhễ nhại vừa đứng thở phì phò vừa hỏi tôi. Tôi nhìn cậu ta một cái, não suy nghĩ một chút liền biết được cậu ta là ai.
">Truyện Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện
Nhận định, soi kèo Al Ain vs Al Safa, 20h00 ngày 27/1: Tin vào chủ nhà
"..."
Một cái đầu thò ra ở bên kia ô cửa sổ, cô bé sinh viên thực tập mới đến đây vào kỳ nghỉ hè năm ngoái nhoài người tới, trầm trồ trước sự chăm chỉ của cô.
Nghe thấy giọng cô ấy, Hạ Diên Điệp ngồi thẳng người dậy giữa đống giấy tờ tiếng Anh chất cao như núi. Cô tháo chiếc kính gọng bạc nhẹ xuống, cổ tay mảnh mai gần như trong suốt dưới ánh nắng được giơ lên, Hạ Diên Điệp cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đeo tay màu đỏ rượu, dây mỏng mà mình đang đeo.
"Ôi, chị không để ý thời gian luôn!" Hạ Diên Điệp ngẩng mặt lên lại, đuôi mắt hạnh hơi cụp xuống, đôi mắt đen tuyền đầy đẹp đẽ toát lên sự thân thiện, hiền lành: "Cảm ơn em đã nhắc chị."
"Không có gì đâu ạ, không có gì đâu ạ, tình cờ em quay về thì thấy thôi... Cơ mà chị Vanny làm việc bạt mạng thật đó, thảo nào còn trẻ thế này mà đã được lên chức tổ trưởng tổ dự án rồi!"
Cô bé sinh viên thực tập nhăn mặt trong đau khổ: "Em nhỏ hơn chị có vài tuổi thôi mà đến phiên dịch cơ bản thôi cũng trục trặc lên xuống chứ đừng nói là phiên dịch cabin."
"Đừng lo, cứ từ từ thôi. Làm quen nhiều năm thì rồi em cũng làm làm được mà."
"Dạ! Thế chị Vanny mau đi ăn đi ạ, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi. Em về làm việc đây nhé!"
"Ừ, đi đi."
"..."
Dõi mắt nhìn theo bóng lưng của cô sinh viên thực tập đến tận khi cô ấy khuất bóng sau cánh cửa, Hạ Diên Điệp mới cúi chiếc cổ thiên nga nõn nà xuống lại.
Cô khẽ day hai hàng lông mày lúc này đã chẳng còn ý cười rồi bỏ tay xuống, tiếp tục sửa sang chồng tài liệu tiếng nước ngoài được đánh dấu bằng đủ thứ màu bút trên bàn.
Không đợi Hạ Diên Điệp phân loại những tài liệu phiên dịch thành ba chồng, chiếc điện thoại đang đặt một bên của cô rung lên.
Hạ Diên Điệp bèn vươn ngón tay thon dài, trắng nõn gạt màn hình đen tuyền nhằm lướt lên một nửa. Hạ Diên Điệp vừa thản nhiên chống cằm vừa nhìn lướt thật nhanh trên màn hình điện thoại đã sáng.
Người gọi đến là Kiều Xuân Thụ.
Kiều Xuân Thụ là một trong những người bạn cấp ba ít ỏi của Hạ Diên Điệp, xem như bạn thân của cô. Sau bảy năm kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, hai người luôn giữ liên lạc với nhau đến tận bây giờ, có điều, về cơ bản, họ chỉ thường trò chuyện với nhau vào những dịp nghỉ, rất ít khi liên lạc trong giờ làm việc thế này.
Mặc dù Hạ Diên Điệp thấy hơi bất ngờ nhưng vẫn nghiêng đầu, kẹp điện thoại bên tai nơi mái tóc dài vừa buông xuống theo quán tính. Cô vừa sắp xếp tài liệu vừa nghe máy.
"Xuân Thụ hả? Sao cậu lại..."
Hạ Diên Điệp còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Kiều Xuân Thụ cắt ngang bằng chất giọng vút cao, lanh lảnh.
"Cậu nghe nói gì chưa! Du Liệt sắp về nước rồi kìa!"
Đầu ngón tay nhỏ nhắn, trắng ngần vừa lật một tờ giấy thì khựng lại.
Hạ Diên Điệp chỉ sững sờ một giây rồi nhanh chóng trở lại như bình thường, tưởng chừng khoảnh khắc cô đờ người ra ấy chỉ là ảo giác. Hạ Diên Điệp cụp mắt, liếc nhìn vệt trắng trên đầu ngón tay do bị góc giấy quẹt trúng.
Vài giây sau đó, một giọt máu đỏ tươi chậm rãi rỉ ra từ đầu ngón tay.
Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng rụt tay về: "Du Liệt? Ai thế?"
"???"
Dường như người ở đầu dây bên kia á khẩu trước câu trả lời của cô, nghẹn họng vài giây sau mới nghiến răng nghiến lợi bảo: "Cậu đừng giả ngu nữa! Cả lớp, không đúng, cả trường có mỗi mình cậu là người không có tư cách nói câu này nhất đấy!"
"Gì? Nói cứ như tớ còn học cấp ba vậy."
Hạ Diên Điệp thong dong nói, nghe thì có vẻ cô chẳng thèm đếm xỉa gì tới tin tức ấy, nhưng thực chất cô cúi người nhặt tờ giấy rơi xuống bàn mấy lần mà vẫn chẳng tài nào nhặt lên được.
Hai hàng lông mày thanh tú của Hạ Diên Điệp nhíu lại, cuối cùng cô bỏ cuộc, tựa vào lưng ghế.
Chiếc ghế da màu đen xoay nửa vòng, làm cô đón lấy ánh mặt trời vô cùng chói lóa từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng điệu cũng lười biếng thấy rõ: "Cấp ba ấy à, chuyện đã qua không biết bao nhiêu lâu rồi, ai còn nhớ nữa chứ?"
"Rồi rồi rồi, cậu thích giả ngu thì chơi một mình đi!"
Thể nào Kiều Xuân Thụ ở đầu dây bên kia lại đang trợn mắt cho mà xem, cô ấy hỏi tiếp: "Bỏ qua chuyện Du Liệt vậy, nhưng còn cậu là sao đấy?"
"Sao là sao?"
"Còn sao là sao nữa? Tớ cách cậu những hai mươi tám cây số mà trưa hôm nay còn nghe đồng nghiệp tám chuyện, nghe thiên hạ đồn hot girl của giới phiên dịch cabin các cậu sắp cưới sếp mình kìa!"
Hiếm khi nào Hạ Diên Điệp thấy bất đắc dĩ như thế này, cô day trán, khẽ thở dài: "Tớ và anh ấy chỉ từng hợp tác có một lần thôi mà, đồng nghiệp bên cậu hóng hớt cũng giỏi nhỉ!"
"Đi làm mà không hóng hớt thì còn gì làm niềm vui?" Kiều Xuân Thụ tỏ ra hung dữ: "Đừng hòng đánh trống lảng, khai thật mau! Hồ điệp nhỏ nhà cậu đủ lông đủ cánh rồi, nên yêu đương cũng dám giấu bạn thân đúng không?"
"Làm gì có, nhà anh ấy giục anh ấy cưới vợ nên mượn tớ làm bia đỡ đạn ấy mà."
"Lý do để mượn cớ đầy ra đó mà không dùng, lại nhờ mỗi cậu ư? Lúc cậu vào công ty phiên dịch của anh ta, tớ cũng đã nói rồi đấy, chắc chắn đàn anh của cậu có ý đồ với cậu!"
Kiều Xuân Thụ mỉa mai xong thì chuyển đề tài:
"Cơ mà nói chung đàn anh khóa trên của cậu cũng coi như nhà có điều kiện, mặc dù tất nhiên chỉ là con muỗi so với Du Liệt nhưng ít ra tướng mạo cũng đoan chính, đàng hoàng. Ai như Du Liệt, sinh ra đã có gương mặt đào hoa đến phóng lãng, ai mà làm vợ cậu ta thì suốt ngày cứ phải thấp thỏm không biết cậu ta có đi ngoại tình hay không, thảo nào lại thành chồng cũ của cậu... Á không phải, chưa làm nên cơm cháo gì đã bị cậu đá, chỉ được tính là bạn trai cũ thôi!"
Hạ Diên Điệp nghe mà thấy nhức đầu thay: "Đừng nói linh tinh chứ ông trời con họ Kiều kia! Cậu biết đặt điều vô căn cứ là vi phạm pháp luật mà."
Không để Kiều Xuân Thụ có cơ hội mượn chuyện để bẻ lái, Hạ Diên Điệp đáp một câu cho có lệ rồi chốt hạ một câu vào điện thoại: "Bọn tớ sắp họp rồi, lần sau nói nhé!"
"..."
Viện cớ đi họp để trốn thành công, Hạ Diên Điệp thở phào nhẹ nhõm, hạ tay đang cầm điện thoại xuống, đặt lên chân.
Ánh nắng quá chói, cộng thêm cô nhắm mắt đã khá lâu nên trong tầm mắt tối đen của cô có một vòng sáng.
Du Liệt.
Chàng trai rạng rỡ nhất của thời thanh xuân tươi đẹp, không ai có thể quên được.
Vào cái năm cùng nhau đi du học, cô nép vào lòng anh, nói đùa với anh rằng đám bạn xì xầm ví anh như vầng mặt trời lạnh lùng. Tồn tại trên bầu trời xa xôi, không có tình người, quá xa vời để có thể chạm đến, nhưng lại tỏa ánh sáng khắp muôn nơi khiến bất cứ ai cũng phải ngước nhìn.
Du Liệt không buồn bận tâm đến lời đánh giá ấy nhưng vẫn nhíu mày nghe cô nói hết, sau đó đặt tay cô lên ngực mình, khẽ khàng "đe dọa" bên tai cô: "Hạ Diên Điệp, em mắng ai không phải người đấy?" Nói xong câu ấy, anh lại cúi cần cổ thon dài, đặt một nụ hôn đầy dịu dàng và kìm nén lên trán, vành tai và cổ cô như mỗi đêm trước đây.
Bản thân Hạ Diên Điệp thừa biết họ nói không sai chút nào, Du Liệt của thời học sinh mãi mãi là mặt trời kiêu ngạo nhất, ngông nghênh nhất trong tất cả mọi người.
Nhưng rồi sau đó, anh vẫn buông bỏ cái tôi ngạo mạn. Trong cơn mưa như thác đổ, mái tóc đen và chiếc áo sơ mi trắng đã ướt sũng, nhếch nhác nhưng Du Liệt vẫn không màng, chỉ cố chấp nắm tay cô và cất giọng khản đặc.
">Truyện Hóa Bướm
Truyện Trái Tim Thần Chết
- ">
MOBA đang 'cày nát' tiệm net, MMORPG đang 'chết dần chết mòn'